Ngày hôm sau là ngày vận chuyển pháp lực cho Hòn đá phù thuỷ, Snape đúng hẹn tới.
Chỉ là...!vào lần thứ ba Sirius gõ cửa, Snape nghi hoặc liếc nhìn Harry một cái.
"Em...!hôm qua chú Sirius hỏi chuyện của tụi mình, em không tính giấu giếm nên đã nói với chú.
Thầy, thầy giận hả?" Harry thật cẩn thận nhìn anh, chỉ sợ Snape trách cậu tự tiện quyết định.
Snape khiếp sợ há miệng thở dốc, hít sâu một hơi, hất đầu về phía cửa, ý bảo Harry đi giải quyết con cẩu đần trước cửa đã.
Harry vội vàng kéo ba đỡ đầu lo tới xoắn đuôi ra ngoài an ủi, cũng nhiều lần bảo đảm sẽ không làm cái gì vượt giới hạn, lúc này Sirius mới héo queo lủi thủi đi.
Lúc Harry quay lại phòng Luyện Kim, Snape đang đứng trước cửa sổ, đăm đăm nhìn vào một điểm vô định.
Harry mang theo tâm trạng căng thẳng cẩn thận đến gần anh, thử ôm eo đối phương, Snape không đẩy cậu ra.
Harry e dè hỏi: "Thầy giận hả?" Cậu bắt đầu lo tới chuyện vì cậu công khai tình cảm mà Snape không muốn tiếp nhận cậu nữa.
"Không...!Ta..." Snape tạm dừng một chút, tiếp tục nói "Chỉ là ta kinh ngạc thôi."
"Sao cơ?" Harry nghi hoặc hỏi.
"Kinh ngạc vì trò nói ra...!điều này." Snape nhẹ giọng đáp.
Người Harry đờ đẫn, bất ngờ cậu xoay vai người đàn ông qua, nhìn thẳng vào mắt anh, cậu muốn biết đối phương nghĩ như thế nào: "...!Thầy nghi ngờ tình cảm của em sao?"
"Không...!Ta, ta biết.
Ta có thể cảm giác được, chỉ là..." Snape không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, cho dù anh nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt Harry, chỉ là...!Anh cảm thấy đó phần nhiều là cảm giác không muốn xa rời của thằng bé với trưởng bối.
Chẳng thà anh đặt lòng tin rằng đó chỉ là những cảm giác mê man lúc mới chớm yêu, sau này thằng bé lớn hơn rồi, hiểu chuyện rồi, sẽ từ bỏ cảm xúc không muốn xa rời này...!thằng bé sẽ rời đi, tìm được người càng thích hợp hơn.
Cảm xúc của Snape chưa bao giờ được anh đặt lên trên, anh đã chôn vùi nó quá lâu, tới nỗi khi trái tim đập lại, anh cũng không đủ sức đào nó lên, chân chính cảm nhận rung động và đắm đuối một cách thoả thuê là gì.
Lí trí và kí ức trở thành gông xiềng giam cầm anh, cho dù lồng giam ấy có hé mở một khe để Harry đưa tay vào, Snape cũng không có nổi can đảm nắm lấy nó.
"Em hiểu rồi..." Harry thở dài: "Thầy luôn nghĩ rằng em sẽ rời đi, thầy luôn nghĩ rằng em lớn hơn rồi sẽ quên thầy, đúng không?"
"Trò còn trẻ, trò không có đủ kiến thức.
Chờ trò rời trường học, trò sẽ phát hiện mình có càng nhiều lựa chọn tốt hơn, có càng nhiều chàng trai cô gái xinh đẹp để trò chìm đắm, tuổi trẻ nhiệt tình ấy mới là bạn lữ thích hợp với trò.
Không phải...!loại như ta."
Snape giơ đôi tay mình lên, vốn đã không mấy đẹp đẽ, gầy xo, nhợt nhạt, đầu móng tay vẫn còn dính chút cặn bùn do vừa nấu một nồi Độc dược.
Trên khung cửa sổ thuỷ tinh, anh nhìn thấy chính mình, đã già nua, đầy nếp nhăn, mảnh khảnh như một cái cây trồng trong bóng tối.
Anh chưa bao giờ thích hợp với ánh sáng, mà thằng bé thì còn quá trẻ, quá tươi đẹp, nó với anh vốn khác nhau, rất khác nhau.
Trông Harry như muốn nổ tung tại chỗ, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cậu biết Snape đang chờ một cuộc cãi vả, như vậy càng chứng minh bọn họ có bao nhiêu không hợp.
"Em..." Harry rất muốn nói với anh cậu không phải một thằng nhóc vô tri, chưa trưởng thành, cậu có năng lực tự quyết định tình cảm của mình, nhưng cuối cùng cậu cũng nghẹn chúng lại.
Harry hít sâu, kiên quyết nói: "Thầy biết không, Severus? Em cũng sợ hãi thầy sẽ rời đi."
Đôi mắt Snape thể hiện rõ sự kinh ngạc: "Gì cơ?" Cứ như nghe phải một chuyện hài hước lắm, anh hỏi lại: "Ta ấy à?"
"Bộ thầy chưa từng nghĩ tới thầy đang ở vị trí nào sao...?" Harry nhìn anh một cái sâu sắc, nói tiếp: "Viện trưởng trẻ tuổi nhất Hogwarts, Phó hội trưởng Hiệp hội Độc dược quốc tế.
Chúng đều là thành tựu người khác cả đời chưa chắc đạt được."
"Cho nên...!trò cảm thấy..." Snape có chút mờ mịt "Nhưng trò không giống, trò là..."
Harry cắt ngang: "Thầy cũng biết biệt hiệu Cứu thế chủ chỉ là hư danh!"
"Ta biết trò ưu tú thế nào, Potter" Snape nói, hiếm khi anh ca ngợi người nào đó như thế này.
"Sau này...!Có lẽ thành tựu của trò còn lớn lao hơn cả cụ Dumbledore."
Khoé môi Harry cong cong, bước lên hôn vào má Snape: "Cảm ơn thầy đã khích lệ em."
Đối với thằng nhóc chú ý trật lất trọng điểm, Snape bất đắc dĩ thở dài: "Thôi...!Ta không trông cậy vào bộ não trật đường ray của đồ ngốc Gryffindor, làm chuyện chính trước đi."
Harry cười tủm tỉm thè lưỡi, đứng cạnh Trận Pháp xem Snape chuyển vận ma lực.
Lão dơi già thật sự thực rất giỏi, lần thứ hai anh đã học được cách tách sức ảnh hưởng của giao hoà phép thuật ra ngoài.
Harry tiếc nuối liếm môi, thật đáng tiếc, nếu không cậu lại có một nụ hôn triền miên với thầy nữa rồi.
Sau khi tách sợi ma lực ra, Snape có chút mệt mỏi, ma lực của Harry quá mức khổng lồ, cho dù anh đã tách khoái cảm dung hợp phép thuật ra cơ thể vẫn có gánh nặng, đứng một hồi liền thấy khó chịu.
Harry hỏi: "Thầy có muốn ngủ một lúc không?
Snape lắc đầu từ chối: "Ta phải về điều chỉnh lửa cho cái vạc ở nhà."
"Mang em theo với nha? Giống hôm bữa đó, em muốn ở lại nhà thầy." Harry chờ mong nói.
Snape trừng mắt nhìn Harry, cậu năn nỉ: "Đi mà Severus, không lẽ thầy hết thương em rồi sao, thầy tính bỏ rơi em sao..."
"Ngưng cái trò nhõng nhẽo nít ranh này ngay! Trò đâu phải thằng nhỏ ba tuổi!" Snape nổi khùng quát, đồ quỷ khổng lồ chết tiệt mỗi ngày chỉ biết nũng nịu, nó tính lấy cái gì đối đầu với Chúa Tể Hắc Ám, lăn ra đất nhõng nhẽo ư?
Đôi mắt xanh của Harry tràn ngập tủi thân: "Thầy đừng giận, em chỉ là không muốn xa thầy thôi..."
Snape rầy la: "Trò là cái đồ đầu óc quỷ khổng lồ!" Sau đó anh không cam lòng giơ tay ra: "Còn đứng đực ra đó làm gì, lại đây."
Nhận được tín hiệu của Snape, Harry mừng rỡ nhảy bổ vào lòng anh.
Mặt Snape đen thui khi nhận được một cái hôn ngay chóc môi, thề với Merlin, anh chỉ muốn nó biến thành hươu tuyết thôi!
Cuối cùng người đàn ông tóc đen vẫn hầm hừ chở theo một con hươu ranh ma Độn thổ về Đường Bàn Xoay, đương nhiên con hươu trốn trong túi xách của anh mới qua cửa trót lọt.
Cơ mà coi mòi khoảng 2 phút sau, con chó bự nào đó sẽ lật tung cả biệt thự lên cho xem.
***
Trưa hôm đó ở căn nhà tít góc phố trên con đường tệ lậu, ổ chuột nhất Cokeworth - Đường Bàn Xoay, Snape đang tiến hành bước pha chế cuối cùng.
Một chất lỏng hơi sánh có màu hơi ngà sôi lục sục trong vạc, Snape tắt lửa, chờ năm phút mười giây, nhỏ vào một giọt nước quay thuận chiều kim đồng hồ ba vòng, sau đó là chờ Độc dược nguội đi.
Anh mở cửa xuống lầu, từ trên cầu thang đã nghe được mùi thịt chiên thơm phức và mùi bánh mì nướng.
Lúc Snape vừa bước vào bếp Harry đã bưng dĩa bít tết ra, tặng kèm là nụ cười tươi rói.
Sau khi dùng bữa trưa xong thì Độc dược cũng nguội, hai người đến phòng Độc dược, đem Cúp Vàng Hufflepuff ra.
Trên bàn, Harry đã chuẩn bị sẵn một Pháp Trận phòng vệ, cậu nhận cái bình chứa đầy chất lỏng sáng rực như ánh trăng lỏng từ tay Snape, thận trọng đổ lên chiếc cúp.
Trong nháy mắt, khói đen kịn ngùn ngụt bốc ra, phủ kín khoảng không gian mà Pháp Trận bao bọc lại.
Hai người lần lượt lui một bước, khí đen từng chút một tan đi như thể có một cái máy hút khói vừa được bật, chẳng mấy chốc cái Cúp đã lộ ra ngoài, vẫn giống hệt như trước, trừ làn khói đen quái đản kia.
Harry hỏi: "Thầy có sao không, có thấy đau đầu khó chịu gì không? Hay là thấy nóng nảy cáu kỉnh gì đó?" Trường Sinh Linh Giá của Chúa Tể Voldemort quá nguy hiểm, Harry sợ Snape bị nó ảnh hưởng tới.
Nhận được câu trả lời phủ định, Harry mới gỡ Pháp Trận ra, cái Cúp chơ vơ nằm đó, vì đã ố màu nên hình phản chiếu lại vô cùng mờ nhạt.
Snape nhanh hơn Harry một bước, anh tiến lên cầm lấy cái Cúp (hiển nhiên đã đeo bao tay da rồng), cẩn thận quan sát.
Chiếc cúp cũ xì có một vết cháy xém xấu xí ngay thành ly, điều này chứng minh Độc dược của bọn họ đã thất bại.
Snape trầm mặc không nói, nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng thất vọng của anh.
Anh bỏ cái Cúp vào hộp rồi lật đi lật lại giấy tờ trên bàn, không ngừng tìm kiếm vấn đề ở đâu.
Đối với một Đại Sư Độc dược mà nói, sau mỗi thất bại thì cổ vũ lớn nhất không nằm ở lời nói xuông.
Harry kéo cái ghế lại ngồi kế Snape, cùng anh sửa sang lại kết quả, phân tích số liệu.
Chung quy buổi sáng chuyển vận ma lực, dần dần Snape có dấu hiệu mệt rã rời.
Harry rút tấm giấy da trong tay anh ra, kéo người đàn ông về phòng ngủ.
Đẩy Snape lên giường đắp chăn, Harry nhẹ nhàng hôn lên trán anh, mi mắt Snape díu lại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Harry ngồi ở mép giường tiện tay cầm một cuốn sách gần đó lên đọc, quả nhiên khi đọc được cỡ ba chục trang, Snape liền tỉnh lại.
"Muốn dậy hả?" Harry hỏi.
Snape ậm ừ một tiếng, đang tính giở chăn ra ngồi dậy, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Harry ôm cả người lẫn chăn lên.
"Nằm thêm chút nữa đi, thầy mệt mà!"
Cậu trai trẻ hôn lên lỗ tai anh một cái, ban đầu Snape còn cứng ngắc, sau đó liền thả lỏng lại, cho phép bản thân lười biếng thêm năm phút, dựa mình vào bờ vai đã gọi là vững chãi của Harry.
Nói là năm phút, nhưng chờ khi Snape rời giường đã qua nửa tiếng đồng hồ sau, Snape lại âm thầm mắng bản thân không có nghị lực, chỉ cần đối diện đôi mắt xanh của thằng nhóc, anh liền quên mất chống cự.
Trời vẫn chưa quá muộn, cũng không muốn lãng phí buổi tối lười biếng trên giường, Snape và Harry lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.
Lại cỡ nửa tiếng trôi qua, trên cánh tay Snape đột nhiên truyền đến cảm giác bỏng rát.
Harry rất nhạy cảm với biến đổi của Snape: "Sao vậy thầy?"
Snape lẳng lặng đáp: "Chúa tể Hắc ám gọi ta."
Vẻ mặt Harry biến đổi, hồi chiều động tới cái Cúp, bây giờ đã bị gọi đi, không lẽ Voldemort phát hiện ra gì đó?
"Đừng nghĩ nhiều." Thấy vẻ mặt nhăn nhó đó cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Harry, Snape khuyên một câu.
Anh cau mày nghĩ ngợi, có lẽ không phải vấn đề của Cúp Vàng, nhưng để phòng ngừa Snape vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, anh lập tức dặn: "Trò xử lí cái Cúp đi, rồi báo lại với cụ Dumbledore.
Sau đó trò hãy quay về, nhớ phải chú ý an toàn."
Harry lắc đầu: "Không, em muốn ở đây chờ thầy." Cậu thấy nóng ruột vô cùng, nhìn chằm chằm Snape: "Em không đi về được."
Snape thấy rõ nôn nóng và lo âu trong mắt cậu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Vậy không về."
"Thầy..."
Snape nói tiếp: "Báo với cụ Dumbledore đi.
Ta phải đi ngay đây."
"Phải cẩn thận đấy."
Nói rồi, Harry kéo Snape lại gần, hôn lên môi anh một cái, cố nén nóng nẩy trong lòng để tiễn Snape đi.
Trong cái vòng xoáy hỗn độn của Độn thổ, đợi anh biến mất rồi Harry mới đi đến lò sưởi liên lạc với cụ Dumbledore.
Người đàn ông tóc đen đến Thái Ấp Malfoy khi trời đổ cơn mưa đen kịt, trái với bầu trời tối om om bên ngoài, toà nhà sang trọng được thắp đèn đuốc sáng trưng, đêm đã khuya mà tới ngoài cửa vẫn còn nghe tiếng ồn ã bên trong, kiêu ngạo thể hiện sự trở lại của Chúa tể Hắc ám.
Vượt qua hành lang rộng, được chiếu sáng mờ mờ và trang trí lộng lẫy, với tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn đá.
Âm thanh xôn xao của đám đông ngày một lớn hơn, hoà với tiếng đàn dương cầm dễ nghe thành một bản ca xa xỉ, nhộn nhịp của vũ hội quý tộc.
Ở ngoài Sảnh lớn, Snape bắt gặp một gã đàn ông thậm thọt, lưng khòm, gương mặt như chuột đang đứng.
Nỗi căm ghét và thù hận thoáng qua mắt Snape làm gã Peter càng thêm khúm núm hơn, nhưng gã lại thô lố con mắt ra nhìn lại Snape như tò mò...!và e dè, sợ hãi.
Giọng gã lí nhí: "Chủ nhân ở bên trong, anh vào nhanh lên."
Snape đáp lại bằng một cái hừ mũi, tiến lên gõ cửa.
Như có sẵn người canh bên trong, cánh cửa gỗ dày nặng từ từ mở ra, một người đàn bà xuất hiện trong chùm sáng lộng lẫy của cả ngàn ngọn nến.
Mụ có mái tóc đen và đôi mắt tùm hụp, vận một bộ đầm đen gọn gàng hiếm có.
Bella cười khinh khỉnh: "Quý báu thay, anh Snape đến rồi, anh để Chúa tể chờ lâu đấy!"
Trong lòng Snape reo lên hồi chuông nghi hoặc, anh đáp lại mụ ta bằng một cái gật đầu, rồi sải bước vào trong phòng.
"Severus, tới đây." Một giọng nói cao, rõ vang lên.
Voldemort ngồi ngay chánh giữa phòng, trên một cái ghế trạm trổ kiểu cọ, bên cạnh hắn ta là một đứa con trai mặt mũi trắng bệch như phấn - Draco, và bên cạnh đó nữa là mẹ nó, Narcissa, cũng nhợt nhạt y hệt thằng con.
Sau lưng Snape, Bella hớn hở đóng cánh cửa lại, rồi vượt qua Snape để đến gần gã Chúa Tể của mụ hơn.
"Chủ nhân." Snape kêu lên.
Thoạt đầu anh dừng chân ở cổng vòm, sau khi cúi đầu chào Voldermort mới bước lên tiếp, đứng ở chỗ xa mẹ con nhà Malfoy một chút.
Bella đã sáp vào cạnh Voldemort, đứng sau ghế dựa của hắn mà cười cợt nhìn Snape.
Voldemort giơ tay lên, và tiếng nhạc ngưng bặt, gian phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Những kẻ đeo mặt nạ, váy quần là lượt đang khiêu vũ chợt câm như hến cả, một cách đồng loạt, chúng thu mình vào góc phòng, cố làm mờ nhạt đi sự tồn tại với Chúa tể Hắc ám.
Gã mặt rắn đứng dậy một cách chậm rãi, những bước chân dợm lên của hắn như một cây chuỳ gõ vào tim những kẻ đứng đây.
Đôi mắt đỏ nhìn chòng chọc vào Snape, Voldemort cất tiếng: "Ta vừa mới biết một số chuyện...!thú vị, nên muốn tìm mi để hiểu rõ hơn..."
"Xin chủ nhân hãy cho bầy tôi được tỏ."
Snape cụp mắt, cúi đầu cung kính chờ Voldemort đáp.
"Từ người bạn vừa gia nhập với chúng ta đây...!ta biết được một chuyện rất thú vị." Voldemort vẫy tay về bên trái, Draco - giờ đây đã xanh lè như cái xác run rẩy bước lên.
Voldemort êm ái nói: "Nghe nói mối quan hệ giữa mi và thằng nhỏ đó thân lắm...!Phải không?"
Nháy mắt đó tưởng đâu trái tim Snape đã ngưng nhịp, nhưng anh đã mạnh mẽ đè ép toàn bộ cảm xúc vào đáy lòng - như anh đã làm cả chục năm nay, anh để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc dòm về phía Draco - thằng bé giờ đây đang cúi đầu thấp tới nỗi cằm nó đụng vào ngực.
"Thưa chủ nhân, tôi không rõ, nếu nói về việc dạy dỗ thằng bé thì tôi đã từng báo lại với ngài rồi, đó là yêu cầu của lão Dumbledore." Bất chấp cái nhìn tàn bạo của Voldemort, Snape bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời hết sức thong dong, giống như anh hoàn toàn không biết vì sao lại có cuộc chất vấn này.
"Đúng vậy, đúng là ta đã biết điều đó, nhưng mà..." Ngón tay tái nhợt dài sọc của Voldemort bấu vào vai Draco, và kéo thằng nhỏ qua.
Cái mặt rắn ở quá gần làm cho thằng bé tuôn mồ hôi đầy mình.
Như không để ý thấy sự sợ sệt của Draco, Voldemort nói: "Malfoy bé nhỏ nói cho ta một vài chuyện đáng kinh ngạc thay -"
Draco run lẩy bẩy, cái đầu xụi lơ như đã ngất xỉu, nó không dám ngẩng lên nhìn bất kỳ người nào.
Sau lưng đó, hai mắt Narcissa đẫm lệ, bà nhìn Snape với vẻ van nài.
Nhưng Snape không rảnh rỗi để ý tới bà ta, khối óc anh đang tuôn trào với suy nghĩ...!Chúa tể Hắc ám đã biết, hắn ta đã đọc suy nghĩ của Draco!
Giọng Snape đều và bình tĩnh: "Xin chủ nhân giúp tôi tỏ tường."
Cái miệng không môi của Voldemort cong lên từa tựa nụ cười, hắn ta tuyên bố đầy nhạo báng: "Thằng nhỏ đó thích mi."
Đôi mắt đỏ với cái nhìn chiếu tướng rọi thẳng vào mắt Snape, tràn ngập xâm lược, tìm tòi; nhưng đôi mắt đen ấy hoàn toàn trống rỗng, vẻ mặt Snape ngạc nhiên.
Một vài tiếng xì xầm vang lên sau lưng Snape, anh có thể cảm nhận được tất cả những con mắt tò mò, khiếp hãi, hả hê ngó trân trân anh qua tấm mặt nạ trắng như bột.
Tiếng xì xào lắng lại ngay chỉ sau vài giây, toàn bộ chú mục vào cái bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông tóc đen, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
"Tôi không rõ sao cậu Malfoy lại đưa ra kết luận vớ vẩn này." Snape lạnh nhạt liếc Draco, khịt mũi đáp: "Tôi tuân theo lời chủ nhân đi điều tra thằng nhỏ đó, những việc này tôi đều làm vì