Ngày 31 tháng 10 năm 1981 là một kỉ niệm đáng giá của cuộc sống.
Một ngày, Harry mất đi cha mẹ.
Một ngày, người kia biến mất.
Một ngày, thế giới pháp thuật đều vui mừng.
Cùng lúc đó, tại một cô nhi viện hẻo lánh ở thế giới Muggle, hai đứa trẻ đang có cuộc nói chuyện không hề phù hợp với tuổi của chúng.
"Một người cắt linh hồn thành mấy mảnh, thật thú vị" Đứa trẻ tóc vàng mắt xanh cười cười: "Không phải dũng khí bình thường đâu, đúng không!"
"...!Ngu xuẩn" Đứa bé khác trợn mày.
"Ha hả, không nên tức giận như vậy nha, Sala, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, không nên quá so đo: "Xoa xoa mái tóc vàng, đứa trẻ nói tiếp: "Mạo hiểm là một niềm vui lớn của con người."
"Trẻ nhỏ? Godric, cậu đang nhắc nhở hoàn cảnh của chúng ta bây giờ ư, để tôi suy nghĩ, tại sao chúng ta lại ở chỗ này, hình như là Gryffindor mạo hiểm, đúng không? Bị gọi là Sala khiến gương mặt đứa trẻ càng trở nên âm trầm.
Không sai, Godric Gryffyndor – người sáng lập ra viện sư tử, hiện tại đang ở trong hình dạng đứa trẻ một tuổi, giống như cô vợ nhỏ cười khan mấy cái, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, bà Jean quyết định nhận nuôi chúng ta, có lẽ chúng ta có thể làm hàng xóm của Chúa Cứu Thế."
Một vị khác, hôm nay biến thành Salazar Slytherin nhỏ tuổi phất tay...!"Chúng ta? Tôi cho rằng bà Jean chỉ định nhận nuôi cậu mà thôi, tôi nhìn không ra bà ấy định nhận nuôi hai đứa bé."
"Một lời chú nho nhỏ mà thôi, dù sao bà ấy đã ký thỏa thuận nhận nuôi hai người" Godric nhún vai: "Tôi cảm thấy bà là người không tệ, cậu sẽ đi cùng tôi, đúng không?"
"Tôi không thích Muggle, tôi nghĩ cậu hiểu rõ" Giọng Salazar bình thản như đang nói