Chủ nhật này ở lại trông giữ Hogwarts, Godric rất buồn bực, không phải bởi vì giáo sư nước Đức kia, trên thực tế Felix rất thành thật, hành động bình thường, không trêu chọc chuyện gì.
Khiến Godric buồn bực chính là lời Draco nói với anh.
Đứa nhỏ kia có lẽ do bị chọn làm dũng sĩ nên có chút bất an, vì thế mới chạy đến phòng ngủ tìm anh nói chuyện phiếm, thuận tiện chúc mừng ah không cần phải tiếp tục học lớp cận chiến: "Gorril rất chán giáo sư kia đúng không, không cần học lớp của cô ấy thật tốt."
"Cậu nghĩ tớ chán giáo sư?" Godric không giải thích được.
"Cái này rất rõ ràng, cậu ở lớp của cô luôn nghiêm mặt mất hứng, còn cố ý xin nghỉ học." Draco vỗ vỗ bả vai bạn tốt, khuyên nhủ nói: "Giáo sư dù sao cũng họ Gryffindor, một học sinh Slytherin không hợp với cô ấy cũng không lạ."
Draco đứng ở lập trường một người bạn tốt đề nghị với Gorril, cậu biết người bạn này chỉ đơn thuần biểu hiện thích hoặc chán, nhưng trong mắt người hiểu chuyện sẽ không nghĩ như vậy.
"Tớ xin nghỉ học là vì tớ đã qua lớp cận chiến." Godric lẩm bẩm giải thích.
"Ma dược của cậu chẳng phải cũng qua rồi sao," Draco không rõ đối phương tại sao không chịu thừa nhận, chán chính là chán, người thích vị giáo sư kia ở Slytherin vốn không có ai, ngay cả mình bất quá cũng chỉ cảm thấy cô coi như công chính, cộng thêm việc cô đưa cậu ma dược nên cũng có chút hảo cảm, nhưng chưa thể nói là thích: "Dù sao cơ hội để cậu gặp giáo sư Gryffindor cũng ít đi."
...!
Trên thực tế số lần Godric gặp mặt Andrea cũng không ít, vẫn luôn đụng nhau ở hầm.
Godric hôm nay không làm ma dược, anh nghiêng chân ngồi ở một bên nhìn Snape làm thí nghiệm, tư tưởng cũng đang như đi vào cõi thần tiên, lúc này Andrea đẩy cửa đi vào, thẳng tắp nhìn hai người bọn họ sau đó đi vào giữa, tìm mấy bình ma dược rồi đi ra ngoài.
"Ôi chao," Godric mở miệng, "Hôm nay là thứ bảy sao." Ý ở ngoài lời, hôm nay không có lớp, con lấy thuốc ở đây làm gì.
Anrdrea kỳ quái nhìn Godric một cái, nghi ngờ người cha luôn không để ý gì của mình tự dưng hôm nay lại phát thần kinh.
Cô nhíu mày, gật đầu một cái, tỏ vẻ hôm nay chính xác là thứ bảy, sau đó một câu cũng không nói đã đi ra ngoài.
Godric gác đầu lên bàn, trong lòng thở dài, Salazar nói không sai, đây đã là ngàn năm sau, tất cả đều đã qua, mình phải học được cách chung đụng với con gái, bất quá, sao lại khó như vậy chứ.
Anh rõ ràng không tỏ vẻ chán ghét con bé, nhưng Draco lại nói như vậy.
Godric nghiêng đầu, hỏi Snape đang viết nhãn cho ma dược: "Severus, ngươi cảm thấy ta rất chán ghét con bé sao?"
Snape bị câu hỏi làm cứng họng một chút, hắn nghĩ Godric một bộ tâm thần không yên là do trong Hogwarts có một kẻ đào phạm, nào biết đâu lại đang suy tư loại vấn đề này, hắn khô cằn trả lời: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Là đầu heo cũng nhìn ra hai người quan hệ không tốt, quan hệ không tốt chẳng lẽ còn thích nhau được sao?
Godric như có điều suy nghĩ gật đầu, đứa con này không thích anh, anh cũng biết, nhưng mà, con gái anh cũng nghĩ anh chán ghét nó?
Godric lại nhìn về phía Snape, đổi đề tài: "Ngươi đang tức giận cái gì?" Khí áp thấp của Snape đã rất rõ ràng lan đến người anh rồi.
"Không." Snape cứng nhắc nói: "Tôi chỉ nghĩ ngài nên lo vấn đề an toàn của Hogwarts thì hơn."
"A? À, ta nói cho ngươi biết." Godric tùy ý khoát tay: "Không cần xen vào việc của Barty Jr, thằng nhóc ngu ngốc kia không bị người nào hành hạ đến chết là do hắn mạng lớn.
"
Godric không nói thêm lời nào, Snape cũng không hỏi nhiều, ít nhất hắn hiểu được, Barty Jr đã bị giải quyết.
...!
Sáng thứ hai, đại sảnh Hogwarts.
Các bên ăn sáng, nói chuyện phiếm, so với tuần đầu mới lạ, bọn họ đã quen thuộc hơn với học sinh hai trường khác, có vài nam sinh Ravenclaw đến gần nữ sinh Beauxbatons, nghe các cô kể về một chút phong tình nước Pháp.
Bên bài dài Gryffindor thì Colin và Ron chạy đến bàn dài Slytherin tìm Victor Krum xin chữ ký, sau đó chạy về tỏ vẻ bí ẩn: "He he, Harry, nhìn này, chữ ký của tuyển thủ cấp thế giới!"
Harry không có hứng thú với ngôi sao, cậu chỉ thích Quidditch mà thôi.
Fred đã chạy tới trêu ghẹo: "Em trai thân ái, em tốt nhất nên đặt cái này dưới gối, nếu không..." George dùng sức vò rối tóc Ron: "Nếu không, nó dễ không cánh mà bay lắm à nha."
Ron dùng sức tránh thoát ma trảo của anh trai, trừng bọn họ một cái: "Đây là của em, hai anh