Đối với đời sau ngu ngốc kia, Salazar ngoại trừ khinh bỉ thì không còn những ý nghĩ khác, chỗ này phải nói rõ một chút, khinh bỉ này không mang ý xấu, chỉ là ý tứ châm chọc nồng hậu mà thôi, ma dược của Godric cường hãn đến đâu cũng phải uống vào mới có hiệu lực, thằng nhóc kia ngu đến mức nào mới một hơi uống hết?!
Thật ra không thể trách được Tom, Tom chẳng qua không có sự phòng bị với người trong lòng mà thôi, y lại không ngờ tới người nên phòng bị lại là sư tử tổ.
...!
Hôm đó, chừng bốn giờ, Godric kéo thân thể mệt mỏi về phòng ngủ, anh lại một lần nữa giằng co mười mấy tiếng trong hầm, khi anh độn thổ trong nháy mắt, liền phát hiện trong phòng có người.
"Chịu về rồi hả?" Salazar ngồi trên ghế dựa, nhướn mi đồng thời kéo cao âm điệu.
Nghe tiếng một cái liền biết là ai, Godric thuận thế ngồi lên giường, quay đầu đi không thèm để ý tới.
Salazar nheo mắt lại, thằng ngốc này còn nháo đến nghiện nữa, anh đứng dậy, đi ra phía trước: "Tôi nói, cậu nháo đủ chưa?" Cũng đem chuyện của Tom liên lụy thành như vậy, cậu còn chưa đủ a, lời này là Salazar nói thầm trong lòng.
Godric tạc mao rồi, cái gì gọi là anh nháo đủ chưa: "Tôi giống cậu sao? Hả? Tặng cho tôi một tình địch không biết lấy được từ cái góc nào?" Anh mới không thừa nhận, cũng tuyệt không tin cô bé không hiểu ra sao kia là tình địch, nhưng vẫn phải nói như vậy.
"Tình địch?" Salazar vươn tay nắm cằm đối phương kéo lại gần mình, thanh âm trầm thấp phá lệ mê người mà nguy hiểm: "Này còn chưa biết là tình địch của ai." Anna đối với người nào đó là vừa hận lại vừa yêu, Salazar vẫn thấy rõ.
Hơi thở ấm áp phun trên mặt, Godric không tự chủ được mà ngửa ra sau, thuận theo đó mà ngã lên giường.
"Có ý gì?" Cho dù đối phương lấy tư thế áp đảo như thế mà nói chuyện bên tai, Godric cũng không quên nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Salazar khẽ nâng đầu, liếc thấy quầng thâm nhợt nhạt dưới mắt thiếu niên tóc vàng, lại có chút đau lòng nên nhẹ giọng nói: "Godric, cậu ngay cả vợ mình cũng không nhận ra, vậy một mình sinh hờn dỗi gì đây."
A? Câu trả lời hoàn toàn không ngờ tới, Godric ngây người.
Một lát sau, Godric mới phục hồi tinh thần: "Cậu nói gì?! Cô ấy là Anna..."
Còn chưa nói xong, đôi môi đã bị chặn lại, bịt kín, đây là nụ hôn tràn ngập hàm xúc chiếm đoạt, Godric đưa tay ôm lấy người phía trên, còn không ngừng khiến quá trình thêm sâu sắc, trao đổi hơi thở của nhau, mây đen trong anh nhiều ngày qua nhanh chóng tản đi, thậm chí có thêm vài phần vui vẻ, thì ra người ghen lại là Salazar a.
Hồi lâu sau, Salazar dừng lại trước: "Không nháo nữa."
Godric cười khẽ hai tiếng, anh là người thông minh, suy nghĩ một chút liền kết luận: "Sara, cậu không cần nhờ cô ấy chuyện gì, Andrea có thể tự giải quyết chuyện của mình."
Sở dĩ vài ngày trước Salazar không nói rõ sự tình với Godric là không muốn đối phương biết chuyện anh đứng ra hỗ trợ, Salazar có chút phiền muộn vuốt vuốt mái tóc vàng của đối phương: "Thằng ngốc, ngủ đi!" Chỉ bằng tài nghệ kia của cậu mà làm xong chuyện thì thành quỷ rồi!
Bị Salazar nói như thế, Godric đúng là mệt nhọc, rốt cục im lặng, anh ngáp một cái thật to, thuận tay kéo chăn qua đắp lên trên hai người, chỉ chốc sau hô hấp trở nên bình ổn mà nhịp nhàng.
Salazar khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên tóc vàng, sau đó vươn tay sửa lại góc chăn, anh đã sớm nhìn ra thằng ngốc này thiếu ngủ nghiêm trọng, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ biến thành một con gấu mèo.
Nhìn người yêu yên tĩnh ngủ, Salazar sủng nịnh và ôn nhu kéo khóe miệng thành một độ cong nhẹ, sau đó cũng nhắm mắt lại.
...!
Đây là giấc ngủ ngon nhất mà Godric có sau nhiều ngày, đến tận trưa anh mới tỉnh lại, là bị mùi thức ăn "hun" tỉnh.
Godric động động thân thể, rất lười nhác ngồi dậy từ trên giường, dụi dụi mắt, nhìn bên cạnh một cái, Salazar đã rời giường, hơn nữa còn đang ngồi ở bàn ăn bít tết, mùi thơm chính là từ chỗ đó truyền tới, trên vách tường cạnh Salazar, một con rắn điêu khắc đang thè lưỡi, tê tê kêu.
Godric cau mày, anh nhất thời thanh tỉnh không ít: "Ha ha, đây là sao?"
Chỉ thấy đối phương quay đầu sang cười quỷ dị: "Nói chuyện phiếm mà thôi, tiểu thư đây nói gần đây luôn có người than thở, mất hút đến nửa đêm mới về, rõ ràng mắt gấu mèo còn lăn lộn trên giường chơi mất ngủ.
Mặt sư tử tổ nhất thời đỏ bừng: "Cậu cậu cậu...."
Salazar nghiêng đầu cười giảo hoạt, tiếp tục động dao cắt tảng thịt bò, sau đó ưu nhã xiên một miếng đưa vào miệng.
Godric hừ một tiếng nhảy dựng khỏi giường, mở tủ quần áo mò lấy trường bào: "Tôi đi tắm, còn có, phần tôi ít đồ ăn, đói muốn chết rồi." Nói sang chuyện khác không thể nghi ngờ là một quyết định sáng suốt.
Godric liếc mắt nhìn tảng thịt trên bàn: "Mấy ngày qua đều là thức ăn kiểu này, tôi muốn ăn nhẹ một chút, như cháo yến mạch chẳng hạn." Không đợi đối phương trả lời, anh liền nhanh chóng đi vào nhà tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Salazar nhún vai, lễ giáng sinh mà, các gia tinh đều có thói quen dùng các món thịnh soạn dầu mỡ làm chủ, huống chi bây giờ là bữa trưa, bít tết đã là món vô cùng bình thường rồi.
Mặc dù nghĩ vậy,