Hiểu lầm cha con được giải trừ cũng không có nghĩa hình thức ở chung giữa hai người sẽ trở nên tốt đẹp, nói thật, chuyện này rất ảnh hưởng người khác.
Andrea lần nữa đụng phải Godric trong hầm, phản xạ có điều kiện liền xụ mặt xuống, mà cha cô vẫn như ngày thường, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình, không để ý tới cô.
Giáo sư Snape lần này cũng không phê chữa bài tập mà đứng một bên quan sát thí nghiệm và ghi chép gì đó.
Ở phương diện dũng khí, Andrea chưa bao giờ để mất mặt dòng họ Gryffindor, chỉ thấy cô kiên trì bước tới, kéo kéo góc áo cha.
Godric kinh ngạc quay đầu sau đó cứng đờ, Snape kỳ quái nhìn Andrea, vị tiểu thư này hôm nay khác thường vô cùng, bình thường rõ ràng cũng phối hợp làm việc nhưng không nói lời nào.
"Cái kia...!cái kia..." Lần đầu tiên tâm bình khí hòa cùng cha nói chuyện, Andrea vô cùng không quen, cô quay đầu nhìn vách tường, ấp úng năm giây mới nói thành lời:
"Nguyên liệu kia....!Ừm....!Cảm ơn."
Godric quẫn rồi, anh nhìn về phía vách tường khác, khô cằn đáp lại: "...Không có gì."
Kế tiếp là trầm mặc, Snape nhướn mi, đây là tình huống gì?
"Cha," Người đánh vỡ trầm mặc đầu tiên là Andrea: "Chủ nhật này có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?"
Andrea vò đầu, len lén liếc mắt nhìn cha, chú ý phản ứng của anh.
"...Không có thời gian thì thôi vậy," Giọng Andrea có chút thất vọng: "Con ra ngoài trước, ngài cứ từ từ."
Đến khi con gái rời đi, Godric mới hậu tri hậu giác phát hiện mình vừa lắc đầu: "Gặp quỷ!" Sư tử tổ mắng thành tiếng.
Đầu mình úng nước sao, vừa rồi lắc đầu cái gì a, Godric nặng nề đập đầu xuống bàn, thanh âm rầu rĩ: "Ta lại làm hỏng chuyển rồi." Salazar nói không sai, anh chả làm được chuyện gì ra hồn sao!
Snape nhìn về phía cửa hầm, thì ra hai vị này là cha con a, cái quan hệ này vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Snape, bất quá lại nói, tình cảm đôi cha con này thật đúng là...!kỳ dị.
Snape chọn lấy một từ hình dung tương đối trung tính.
Trong chốc lát.
"Cái vạc..." Snape nhắc nhở sư phụ nào đó đang đắm chìm trong suy tư: "...Cháy rồi."
"A------" Sư tử tổ ai oán kêu to, ba giờ của anh...!vứt đi rồi.
...!
Chủ nhật không có lớp học, làng Hogsmeade vĩnh viễn là nơi học sinh cấp cao ưa thích, hơn nữa hiện tại mới mở cửa hàng "Ánh sáng Vinh Quang" cực kỳ hấp dẫn, trên căn bản thứ gì cũng bán, với bọn nhỏ mà nói, tầng bày trò chơi giải trí kia là hấp dẫn trong hấp dẫn a.
Sáng sớm thứ bảy, Draco và Blaise quyết định đến làng Hogsmeade đi dạo một chút, lâu rồi họ không đi.
Con báo nhỏ lúc này đã ở chung rất tốt với con rắn nhỏ và con rồng, ba đứa thường ở trong phòng ngủ chơi nên Blaise cũng yên tâm hơn.
Hai người kết bạn ra ngoài, trên hành lang đụng phải chủ tịch viện bọn họ.
"Gorril, có đi làng Hogsmeade không?" Draco đưa ra lời mời, cậu cảm thấy bạn tốt của mình cứ ngốc mãi dưới hầm sẽ thành kẻ lỗi thời mất.
Godric nghiêng đầu, trong lòng như đưa đám, vốn hôm nay có thể cùng con gái ra ngoài ăn bữa cơm.
Anh ấm ức gật đầu, theo Draco và Blaise ra ngoài, vừa lúc mua thêm ít nguyên liệu.
Ba người vừa tới cửa trường học, một thanh âm từ phía sau gọi họ lại: "Mấy trò đi đâu?"
Draco quay đầu lại, người gọi họ chính là giáo sư Gryffindor, Blaise hành lễ: "Bọn em đi làng Hogsmeade dạo một chút." Đây không phải bí mật gì, nói một chút cũng không sao.
Hai tay Godric không tự chủ được mà vắt ra sau lưng, trên mặt một mảnh bình tĩnh, sau lưng lại xoắn ngón tay.
Elise từng nói với cô thế cục trước mắt có