Chờ đến khi Godric trở lại lớp học thì tất cả cũng đã khác so với trước kia, hàng thứ nhất không còn là chỗ ngồi của riêng anh, Draco và Blaise ngồi cạnh anh, trên bàn ăn, anh cũng không cần một mình nhàm chán ăn cơm, bởi vì hiện tại anh có thể nói chuyện phiếm với Draco, Blaise thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp lời, thậm chí là hai người hầu của Draco là Gaul và Crabble cũng sẽ góp vào một hai câu.
Trong nhóm năm nhất ở Slytherin, Malfoy và Zanibi là hai đại quý tộc, hai người này cùng lúc tỏ ra thiện ý với Godirc, như vậy, những năm nhất khác cũng tự nhiên khác trước, dần dần, học sinh năm nhất nhìn thấy Godric cũng sẽ cung kính chào hỏi hời hợt chứ không hờ hững như trước.
Học sinh năm trên vẫn giữ thái độ coi thường, bất quá thấy Godric đã nhiều lần kiếm được điểm cộng cho Slytherin, không ai lại đi tìm cách tính toán anh.
Đối với sự thay đổi này, Godric cảm thấy rất hài lòng, bất kể là thời nào, học sinh Slytherin cũng khó lấy lòng nhất, cứ theo đà này từ từ mà tiến sẽ được.
Kể từ khi thân thiết với Godric, Draco không chỉ một lần thốt ra lời cảm thán, người này quả thực là quái vật, trừ lúc đi học thì thời gian sau đó cậu ta chỉ dùng để chế ma dược trong phòng ngủ, dược phần lớn là dùng vào trò đùa dai, chế tốt thì đến Nhà Gryffindor rêu rao, cũng có một vài cô bé nhờ cậu ta làm chút nước hoa..., cậu ta lại là dạng ai đến cũng không cự tuyệt.
Thay vì nói cậu ta là thiên tài ma dược, còn không bằng nói cậu ta là kẻ cuồng ma dược.
Một ngày, Draco đứng trong căn phòng không khác gì bãi rác của Godric, bất đắc dĩ châm chọc: "Gorril Jean, cậu không bao giờ dọn dẹp phòng ngủ sao?" Trên mặt đất đều là dược liệu bỏ đi, loạn thành một đoàn.
"Vài ngày dọn một lần đấy thôi." Godric đã hoàn thành sản phẩm của mình, miễn cưỡng duỗi lưng một cái.
"Tớ cứ chế ma dược là lại bừa, ngày nào cũng dọn thật phiền phức."
"Bài tập phòng ngự ma thuật hắc ám đã làm chưa?" Đây mới là vấn đề Draco muốn hỏi, người này một lòng chỉ có ma dược, cho tới giờ cũng không thấy cậu ta làm gì khác ngoài chế ma dược, nhưng bài mỗi môn cậu đều đúng hạn nộp lên, thật quá quỷ dị.
"Chưa hề, ngày mai phải nộp đúng không?" Godirc nhanh chóng lấy sách giáo khoa, lôi kéo Draco: "Đi theo tớ."
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, khi hồi phục tinh thần Draco đã thấy mình đứng ở thư viện rồi, trước mặt là một cái bàn dài, có hai người đã ngồi ở đó, Sal Jean và Hermione Granger.
Mà cô bé này đang ngẩng đầu nhìn mình lom lom, ánh mắt khó hiểu, cuối cùng là làm gì?
Godric kéo Draco qua, đặt cậu lên một chỗ trên ghế, nói một câu cậu chờ chút liền quay đầu chạy đến giá sách không hiểu để làm gì.
Draco một mảnh mờ mịt, cậu tiếp nhận Gorril làm bạn không có nghĩa cậu sẽ tiếp nhận những người khác, được rồi, Sal chắc có thể là ngoại lệ, dù sao cậu ta cũng là anh của Gorril, nhưng máu bùn tóc nâu này thì...? Draco điều chỉnh vẻ mặt một chút, ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn cô bé đối diện.
Chỉ thấy Godric chia sách ra đặt lên bàn, sau đó móc ra tấm giấy bằng da dê: "Này, tập tính sống của Cự Mãng (trăn khổng lồ), làm thế nào để tìm thấy hang ổ Cự Mãng?" Hỏi xong liền mở to hai mắt nhìn Salazar.
Salazar nhìn hai vị khách không mời mà tới, hiểu dụng ý của Godric, anh duỗi ngón tay chỉ ba bộ sách trên bàn, trả lời đơn