Snape lần này thật sự cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, đầu tiên là Hắc ma vương đại giá quang lâm tới hầm cho hắn một cái Crucio, sau đó là Sal Jean quật ngã Hắc ma vương.
Mặc dù mình vẫn hoài nghi Sal nhưng dù hoài nghi thế nào cũng chẳng bao giờ nghĩ tới nó sẽ cường hãn như thế!
Tom ngây ngẩn cả người, nói xin lỗi? Nói đùa gì vậy, Hắc ma vương lúc nào phải xin lỗi, xin lỗi! Y há miệng, cái gì cũng không nói thành lời, ánh mắt đối diện đã bắt đầu xen lẫn sát khí, nếu y còn không nói xin lỗi..., y thật sự sẽ bị giết, Tom điên cuồng suy tính, y còn không muốn chết!
"Thật xin lỗi, giáo sư Snape." Thanh âm có chút run rẩy, Tom buộc mình nói cho hết lời: "Xin ngài tha thứ cho hành động thất lễ của tôi."
Nếu trước ngày hôm nay có người nói với Snape Hắc ma vương sẽ hướng mình xin lỗi, đánh chết hắn hắn cũng không tin, nhưng hiện tại là cái loại tình huống gì? Quá mức kinh hãi rồi, chẳng lẽ đây là ảo giác do Crucio sinh ra sao?
Snape đờ đẫn gật đầu, ý thức được mình vừa mới nhận lời xin lỗi của Hắc ma vương, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
"Rất tốt." Salazar vươn tay đặt lên trán Tom, nhanh chóng hạ xuống một ma chú.
"Ngài đã làm gì?" Tom hoảng sợ phát hiện ma lực của mình nhanh chóng biến mất, ma lực hiện tại chỉ giống như về ngoài của y, chỉ nhiều như năm mười một tuổi.
"Một lần nữa bắt đầu, nên có bộ dáng của một lần nữa bắt đầu." Salazar ý bảo y ra ngoài, "Không nên có lần nữa, ngươi tự biết hậu quả."
Tom lảo đảo đi ra ngoài, đóng cửa hầm.
Tiện tay đóng cửa cũng là lễ tiết, đứa nhỏ này đã biết sợ.
Trong hầm chỉ còn Salazar cùng Snape và một mảnh trầm mặc.
Salazar không nói gì, đi thẳng tới cạnh bàn ngồi xuống, kia là vị trí của anh – chuyên dùng cho cấm túc.
Trên bàn đặt một thùng lớn đầy sên, đây cũng là Snape tỉ mỉ chuẩn bị, tối nay chủ để cấm túc chính là cắt xong sên râu.
Salazar giống như bình thường, không nói tiếng nào bắt đầu xử lý, Snape ở một bên ngẩn người nhìn hình ảnh quỷ dị này, trong lòng sợ hãi, đối phương không nói lời nào, Snape cũng không ngu xuẩn đến mức mở miệng trước, phải biết rằng, ngay cả Hắc ma vương cũng sợ người này.
Hầm luôn an tĩnh, Snape cũng thích cái không khí này, nhưng hiện tại? Nơi này vẫn an tĩnh, Snape ngồi ở vị trí của mình nhưng cái gì cũng làm không nổi nữa, trong lòng lo sợ bất an.
Hắn cầm quyển sách lên đọc, nửa giờ sau mới phát hiện mình cầm sách ngược, thời gian kế tiếp thì bồi hồi không ngừng.
Snape ở trong hầm vượt qua khó khăn chịu đựng hai giờ.
Rốt cục Salazar xử lý xong toàn bộ.
Anh lau sạch tay, đứng lên, chuyển hướng về phía Snape: "Giáo sư Snape, em làm xong."
"..." Snape mạnh mẽ đứng lên, cổ họng càu nhàu một tiếng.
Những lời này hắn nghe một năm rồi, hết lần này tới lần khác nhưng lần này nghe phá lệ quái dị.
A, Merlin, hắn lại để một người đánh bại Hắc ma vương cắt sên râu cả đêm!
"Severus Snape, tôi có một đề nghị nho nhỏ." Đổi cách gọi, Salazar cười khẽ nói tiếp: "Thay vì buổi tối phạt tôi cấm túc, không bằng làm chút chuyện có nghĩa hơn, tỷ như cùng em trai tôi học điều chế ma dược thì sao?"
"A?" Thiên tính vạn tính cũng không ngờ là một câu như vậy, Snape kinh ngạc, để hắn cùng Gorril học ma dược?
"Đúng.
Severus." Salazar ý vị thâm trường nói: "Tôi đảm bảo em trai tôi là người đứng trên đỉnh ma dược, ngài thích ma dược, không phải sao?"
"Đỉnh ma dược..." Snape lẩm bẩm nhắc lại lời Salazar nói..., Snape vẫn biết thằng nhóc kia có thiên phú ma dược, nhưng hắn không nghĩ tới, người kia lại...!
Snape tin lời Sal nói, nếu