Ngày hôm sau, Snape như bình thường lên lớp, nhưng đây chỉ là mặt ngoài, trên thực tế, nội tâm Snape vẫn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, tối qua hắn suy nghĩ rất nhiều, với lời Sal nói, lý trí của hắn bảo rằng người này có thể tin, dù sao, nếu bọn họ thật sự muốn gây bất lợi cho Hogwarts thì đã sớm động thủ.
Nhưng mà, Snape không giải thích được lập trường của họ đến tột cùng là gì, anh trai ở Gryffindor, em trai ở Slytherin, chuyện này tương đối quỷ dị.
Buổi tối, hầm.
Snape không có tâm tình phê chữa bài tập, vấn đề học ma dược cùng Gorril Jean khiến hắn vô cùng ảo não.
Theo hắn thấy, thằng nhóc kia hàng ngày biểu hiện thật rất ngu ngốc, nhưng nếu Sal nói không quá lên, a, Merlin, đây chính là nhân vật đứng trên đỉnh ngọn núi ma dược, đây không phải người hắn có thể phỉ báng.
"Ba -------" Cửa bị đụng vỡ rồi, Godric đi đến.
Godric thật sự không muốn thu đồ đệ, anh khác với Salazar luôn kiên nhẫn với học sinh, Godric xác định anh không có kiên nhẫn.
Nhưng lần này đã đáp ứng Salazar rồi, mình không thể nói mà không giữ lời, dĩ nhiên, nếu Snape không đạt đến yêu cầu của anh thì tốt hơn, vừa lúc thoái thác!
Godric tùy tiện đi đến bên cạnh Snape, tay khẽ chống lên bàn, cả người an vị trên mặt bàn: "Hôm qua anh trai ta đã nói với ngươi rồi đúng không."
Snape gật đầu, loại này nghe là tốt rồi, không cần hắn nói.
Godric liếc qua bài tập trên bàn, nhìn về phía Snape: "Như vậy ta cũng đi thẳng vào vấn đề, ta không có hứng thú thu đồ đệ, bởi ta chán ghét những kẻ tự cho là đúng kia, trong đầu toàn rơm rạ ngu xuẩn lại chạy đến phòng thí nghiệm của ta."
Snape không tự chủ được mà cau mày, hắn cảm thấy mình bị mạo phạm.
Godric dĩ nhiên chú ý tới vẻ mặt Snape: "Severus Snape, ta không có ý châm chọc ngươi, ta chỉ ở phương diện khách quan đánh giá thực lực ma dược của những người khác.
Mà ta tin ta có tư cách này, ta dám nói nếu ta tự nhận mình là đại sư ma dược đệ nhị, như vậy không người nào có thể xưng đệ nhất."
Lần này sắc mặt Snape biến trắng rồi, kết hợp với biểu hiện một năm qua của người trước mặt này, hắn không nghi ngờ tính chân thật của lời nói, nhưng nghe theo những lời trên chẳng khác nào nói mình ở phương diện ma dược chẳng là gì.
Tại ngành học mình yêu thích cùng đắc ý nhất bị nói thành như vậy, trong lòng Snape rất khó tiếp nhận.
Godric lấy ra ba bản bút kí, tiện tay đặt lên bàn: "Nửa tháng, đọc xong những thứ này, viết một bản tổng kết.
Nếu ngươi không đạt đến yêu cầu của ta, mọi chuyện không cần bàn nữa."
Godric hoàn toàn, từ đầu, chẳng thèm hỏi ý nguyện của Snape, hắn từ mặt bàn đứng xuống, chỉ ngón tay vào căn phòng bên cạnh: "Căn phòng này cho ta mượn chế ma dược, không cần để ý đến ta, ngươi cứ làm tốt chuyện của ngươi đi."
Hôm nay là thứ sáu, hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ, có đủ thời gian để chế thêm một liều thuốc ổn định linh hồn.
Godric không đợi Snape trả lời, tự động đi vào.
Snape cầm ba quyển bút kí, trang giấy có chút cũ, tựa hồ đã lâu lắm rồi, hắn mở quyển đầu tiên bắt đầu đọc.
Hai tiếng sau, Snape buông bút kí xuống, đầu hắn có chút choáng váng, ba bản bút kí ma dược này người viết chúng hẳn là người vô cùng tùy tính, nghĩ đến đâu viết đến đấy, không có tí gì gọi là hệ thống, mà càng khiến Snape buồn bực chính là, trong đó có khá nhiều danh từ cùng tranh vẽ hắn không giải thích được, phần lớn không phải dễ dàng đọc hiểu, thật vất vả mới hiểu được mấy tờ viết cái gì, thời điểm sắp hiểu rõ thì đột ngột đổi chủ đề.
Snape đứng lên, đặt bút kí lên giá sách.
Hắn chú ý thấy Godric còn chưa ra ngoài, này có chút không đúng lắm, người kia bình thường đều chế ma dược rất nhanh, Snape chần chờ một chút, bước về phía trước, đưa tay đẩy cửa đi vào.
Thấy rõ bộ dáng trong phòng, Snape ngây ngẩn cả người, hoặc nói chính xác là rung động.
Trong phòng có một cái bàn vuông thật lớn, trên bàn bày sáu cái vạc, bên dưới mỗi cái đều đốt lửa, trong mỗi vạc đều đang nấu một thứ gì đó, trong đó, phía trên bốn cái vạc, cách khoảng nửa mét có bốn ma pháp trận nhỏ, bốn ma pháp trận này cùng dược liệu trong nồi tựa hồ phát sinh phản ứng, phát ra vầng sáng ma lực mà mắt thường có thể nhìn thấy, mà bên cạnh sáu cái vạc cũng lửng sáu cái đồng hồ cát lớn nhỏ bất đồng, hẳn là dùng để tính thời gian, trên bàn bày ra nhiều loại nguyên liệu, có thứ cắt thành lát, có thứ cắt thành sợi, có thứ mài thành phấn, tất cả dược liệu đều được xử lý tốt, không nhìn ra một điểm sai sót.
Mà đứa nhỏ bình thường luôn cợt nhả hiện rất nghiêm túc đứng cạnh một cái vạc, huy động đũa phép, lẩm nhẩm một thần chú dài dòng.
Bất kể trước đây người anh trai nói gì với hắn, đó cũng chỉ là nghe nói, tai nghe không bằng mắt thấy, Snape đột nhiên ý thức được mình nhỏ bé tới mức nào, nhìn những gì người trước mặt đang làm, hắn rốt cục biết mình cách người này xa lắm, đây mới thực sự là đại sư ma dược!
Đọc xong chú ngữ, Godric liếc mắt nhìn Snape không mời mà vào, tính tình không tốt mắng một câu: "Muốn xem thì đứng bên cạnh nhìn, cấm xen mồm, cấm cản trở." Godric ghét nhất là thời điểm chế ma dược thì bị quấy rầy, đặc biệt là loại ma dược sai một cái thì phải làm lại từ đầu.
Lần này Snape không cảm thấy bị mạo phạm,