Rất nhanh lại đến ngày tựu trường, không giống với năm trước, sân ga rõ ràng nhiều phù thủy trưởng thành hơn, tựa hồ đang cảnh giới cái gì đó, Harry có chút nghi ngờ nhưng khi gặp Ron thì liền biết đáp án, một phạm nhân cực kỳ hung ác đã đào thoát khỏi Azkaban, đây là tin lớn gần đây mà Nhật báo tiên tri luôn đăng, giới ma pháp cũng khắp nơi dán lệnh truy nã người kia, ngay cả các cột ở sân ga cũng có.
Harry nghiêng đầu nhìn lệnh truy nã dán trên trường, một người đàn ông toàn thân lôi thôi, thần sắc điên cuồng đang cười to, trên ảnh chụp là một cái tên rõ ràng – Sirius Black.
Từ Azkaban trốn thoát, đây vẫn là người đầu tiên, Tom cũng đang trầm tư, đối với Sirius y không có ấn tượng gì, người này thật sự là người hầu của mình trong tương lai? Ở Azkaban ngây người hai mươi năm, người đàn ông đột nhiên vượt ngục, đến tột cùng là vì cái gì.
Nghiêng mắt nhìn thoáng qua lệnh truy nã lần cuối, Tom lên xe lửa.
Salazar và Godric cũng theo lên xe lửa, chuyện về Sirius ngay từ năm nhất Salazar đã đọc qua một chút tin tức trên báo cũ, người này không trải qua xử án liền trực tiếp bị ném vào Azkaban, Salazar nhạy cảm cảm thấy bên trong nhất định có chuyện gì đó, bất quá lúc đó cũng chỉ nghĩ thử mà thôi, những thứ đã xảy ra cũng không liên quan đến anh.
Nhưng người đàn ông này lại trốn ra, một Slytherin thế gia lại vào Gryffindor, dưới tình huống xã hội lúc đó như vậy là khiêu chiến quyền uy của gia tộc mà lựa chọn con đường mình muốn.
Salazar khẽ cười, nhà Black chung quy cũng có người phản bội gia quy.
Mà người như thế thường sẽ không dễ dàng ruồng bỏ tín ngưỡng của mình, vì hắn không thể quay đầu lại.
Có chút đáng tiếc, người này không phải học sinh viện mình.
Bởi vì tới tương đối trễ cho nên khi bọn họ lên xe các khoang trước đã đầy, mấy người không thể làm gì khác hơn là đi tới một khoang cuối cùng, khoang này chỉ có một người, người này ngồi gần cửa sổ, đang ngủ say.
Harry, Ron, Salazar, Godric và Tom đi vào, ổn định chỗ ngồi.
Xe lửa tốc hành Hogwarts bình thường dành riêng cho học sinh, trừ nữ phù thủy đẩy xe thực phẩm ra thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trưởng thành, người đàn ông xa lạ này mặc một bộ trường bào cực kỳ cũ nát, nhiều chỗ còn có miếng vá.
Thần sắc trên mặt hắn như có bệnh, hơn nữa mỏi mệt không chịu được.
Hắn thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng mái tóc màu nắng đã xen lẫn tóc trắng.
"Các cậu nghĩ ông ấy là ai?" Ron hỏi.
"Giáo sư R.J.Lupin." Salazar chỉ vào ngăn để hành lý trên đầu người kia, nơi đó có một cái rương nhỏ cũ rách dùng rất nhiều sợi dây buộc lại, mấy chữ Giáo sư R.J.Lupin được khắc ngay ngắn ở một góc rương, vài chữ đã tróc ra, "Tớ nghĩ đấy là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới."
Salazar nghiêng mắt nhìn cánh tay lộ ra của Lupin, không khỏi nhíu nhíu mày, anh quay đầu nhìn về phía Godric, nhẹ nói: "Cậu vừa mới nói muốn tìm Draco không phải sao?"
Người sói lúc bình thường không khác thường nhân là mấy nhưng chân tay người sói dễ dàng có lông dài hơn, hơn nữa nhìn kỹ cũng biết ngón giữa và ngón áp úp của người sói lớn như nhau.
Đối với Salazar mà nói ma lực của người sói có khuyng hướng thuộc hệ hắc ám, anh có thể cảm nhận được.
Còn đối với Godric, khi bé kinh nghiệm bị người sói truy đuổi cũng đủ để anh học được cách phân biệt người sói.
Godric quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ làm như không nghe thấy.
Anh không thích người sói, hơn nữa nói chính xác, anh vô cùng ghét người sói, khi còn bé thiếu chút nữa bị người sói nổi điên đuổi kịp làm anh mấy ngày liền gặp ác mộng, mặc dù khi lớn lên anh không hề e ngại loại sinh vật này nữa nhưng cái loại cảm giác căm hận đã khảm ở trong lòng, Salazar có thể nói là người duy nhất biết chuyện này cho nên mới kiếm cớ để anh rời đi, vì sao? Sợ anh động thủ giết giáo sư này sao? Thả lỏng thả lỏng nắm đấm, Godric cúi đầu giả bộ ngủ, nói thật là mình giết không ít người sói, vì chuyện này mà cùng Salazar mâu thuẫn không ít.
Harry kỳ quái nhìn Godric một chút, Tom thì cảm nhận được cảm xúc giữa hai người này có gì đó không đúng, Ron lỗ mãng hoàn toàn không phát giác không khí kỳ quái, cậu chàng trêu đùa con chuột của cậu, kể từ khi đi du lịch Ai Cập về nó toàn thân loang lổ như kiểu bị bệnh, cũng không có tinh thần.
Salazar vừa thấy tình huống này cũng không nói chuyện nữa, anh duy trì tư thế nghỉ ngơi.
Godric luôn nói nhiều thì đang ngủ, Tom vốn cũng không phải người nhiều lời, Ron ân cần chăm sóc con chuột cho nên Harry không biết nói với ai buồn bực ở một bên.
Chỉ chốc sau trời bắt đầu mưa, ông trời dường như cảnh cáo gì đó, không đến mấy phút sau mưa từ nhỏ biến thành lớn, cửa sổ thủy tinh hiện ra một mảnh mờ mịt màu xám tro, hơn nữa màu còn đậm dần cho đến khi đèn trên hành lang và kệ hành lý sáng lên.
Xe lửa lung la lung lay, hạt mưa gõ cửa sổ xe, gió gào thét nhưng giáo sư Lupin vẫn đang ngủ, Salazar và Godric cũng không mở mắt.
"Chúng ta nhanh lên đi" Harry chuyển hướng Tom, lúc này xe lửa chậm lại.
"Không, hẳn là còn chưa tới." Tom nhìn một chút bên ngoài, xác định trả lời.
Xe lửa càng chạy càng châm.
Tiếng bánh xe nhỏ dần, ngoài cửa tiếng mưa gió càng lớn.
Harry ngồi gần cửa đứng dậy đi nhìn một chút tình huống ngoài hành lang.
Các khoang đều có người ra ngoài thăm dò.
Xe lửa đột nhiên chấn động, ngừng lại, từ xa truyền đến tiếng bang bang, rõ ràng là hành lý rơi xuống từ trên kệ.
Sau đó toàn bộ đèn bỗng nhiên tắt hết, bọn họ hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Đã xảy ra chuyện gì?" "Ai làm vậy." "Không phải tớ"...!Bên ngoài ồn ào hỗn loạn, tất cả mọi người đều loạn.
Harry cảm thấy nhiệt độ tựa hồ đang giảm xuống, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, giáo sư Lupin rốt cục tỉnh, hắn giơ đũa phép lên, tạo ra một tia sáng nhỏ lóe lên trong bóng tối, dựa vào ánh sáng, Harry nhìn thấy một con quái vật, đứng ở cửa là một người mặc áo choàng, thân cao có thể đụng nóc xe, Harry cảm thấy hô hấp của mình ngưng kết trong lồng ngực.
Lạnh đến rùng mình, lạnh đến lồng ngực cậu, lạnh vào tận trong lòng.
Cả người cậu bao phủ trong sự rét lạnh.
Tai ù ù giống như bị nước vào.
Cậu bị kéo xuống, cậu nghe được tiếng thét chói tai, đáng sợ, thật đáng sợ, tiếng cầu khẩn thét chói tai.
"Harry, Harry, tỉnh." Tiếng Ron truyền vào tai, Harry nặng nề mở mắt ra, cậu bị làm sao.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Lupin bẻ một khối chocolate đưa cho Harry, đèn trên xe lửa đã sáng trờ lại, cậu quay đầu nhìn về phía các bạn cậu,