Khi có thời khóa biểu, tất cả học sinh đều hăng hái tìm môn học mà giáo sư mới của họ - Andrea Gryffindor sẽ dạy, kết quả không phải là Phòng chống nghệ thuật hắc ám, cũng không phải bất kỳ môn nào đang có ở Hogwarts mà là cận chiến, đây là môn học mang phong cách Gryffindor đến cỡ nào a.
Thật ra, việc dạy cái gì cũng khiến Andrea đau đầu một chút, ma dược tạm thời không thể mở lớp, ma dược đã có giáo sư rồi, mà thuật cận chiến của cô mặc dù không thể so với Elise nhưng để dạy bọn nhỏ thì dư dả.
Học viện Gryffindor rất hưng phấn, bên Slytherin thì rất buồn bực, trong mắt bọn họ đây là môn học rất thô lỗ.
Buổi sáng đầu tiên chính là lớp cận chiến của học sinh Gryffindor và Slytherin năm sáu.
Không cần sách giáo khoa, thậm chí không cần mang đũa phép, thuần túy là luyện tập thực chiến khiến bọn nhỏ choáng váng.
Giáo sư Gryffindor vẫn luôn tươi cười nhẹ nhàng nhưng khi ngã nhào trên đất mà phải thưởng thức nụ cười như vậy tuyệt không phải chuyện tốt.
"Sử dụng sức mạnh của cơ thể và kỹ xảo." Andrea dễ dàng lật ngược một học sinh Slytherin, nói tiếp: "Nhớ kỹ trò ngã như thế nào, như vậy trò mới có thể quật ngã đối thủ."
Lần thứ ba Fred bị ném xuống mặt đất, thiếu niên luôn tràn đầy tinh lực này cũng không khỏi thở hổn hển, George ở bên cạnh kéo anh trai mình lên, George cũng không tốt hơn là mấy, cánh tay phải của cậu đã bầm xanh rồi, cổ cũng đau, giáo sư này cũng quá kinh khủng.
Sau khi biểu diễn thủ pháp căn bản một lần, Andrea bất mãn nhìn một vài học sinh đã không chịu nổi, đến mức này cũng quá kém rồi, Andrea trầm tư, mở miệng: "Hiện tại một chọi một, Slytherin đấu với Gryffindor, hai người còn dư ở Gryffindor thì tự hợp thành một đội, người thua bị cấm sử dụng bất kỳ ma dược trị liệu nào sau buổi học.
"Cái gì?" Phía dưới toàn bộ u mê, toàn thân đau nhức của bọn họ còn phải trông cậy vào ma dược ở bệnh thất sau buổi học đó.
"Các trò không nghe lầm, hiện tại lựa chọn đối thủ của mình." Andrea nghiêm mặt nói: "Ta sẽ nói rõ tình huống với bà Pomfrey và giáo sư Snape, học sinh thua đừng hy vọng có được ma dược.
Về phần những học sinh lén chế ma dược, ta nghĩ ta sẽ rất vui vẻ lén tặng các trò một lớp bổ túc."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với học sinh Slytherin mà nói đây là một cơn ác mộng, bọn họ ở phương diện vật lộn này khó có thể so với học sinh Gryffindor, hơn nữa, chưa từng có giáo sư nào ghép học sinh Gryffindor và Slytherin thành một đội, huống chi là loại đánh nhau này.
...!
Buổi trưa, bàn dài Gryffindor diễn ra tình cảnh bi thảm.
"A, đừng đụng em." George buồn bực tránh tay Fred, né thì cổ càng đau, trên lớp, cậu và Fred là một đội, thật bất hạnh là cậu thua.
"Anh thương George mà." Fred xiên một miếng gà nướng, đưa vào trong miệng George.
George hung hăng nhìn Fred một cái, vẫn cắn miếng gà, tay cậu còn đang run rẩy, xiên nửa ngày cũng không được một miếng.
Lee Jordan cũng đồng tình xiên đồ ăn cho George, cậu và một học sinh Slytherin tạo thành một đội, hơn nữa rất may mắn là cậu thắng.
Bên bàn dài Slytherin lại càng u ám, phần lớn học sinh năm sáu đều cảm thấy mình thiếu mất mấy cái xương, cánh tay bọn họ mệt mỏi đến mức nâng không nổi, miễn cưỡng ăn một vài miếng liền lục tục rời bàn ăn, bọn họ bại bởi Gryffindor nên sẽ không kêu khổ.
"Thật là đáng sợ..." Bàn dài Gryffindor bàn luận rôm rả.
"Quả thực như địa ngục..." Bên Slytherin cũng nhỏ giọng đánh giá đúng trọng tâm, một số ít người xuất sắc cũng không có bao nhiêu tin tức tốt.
Sắc mặt Ron, Harry và Hermione trở nên khó nhìn, học sinh bốn viện đều có chút ăn không ngon, mà Andrea ngồi trên chỗ giáo sư lại thần thái sáng láng, ăn ngon lành, phải biết rằng, đánh cận chiến rất là lãng phí thể lực.
...!
Nhóm Harry may mắn vì tiết buổi chiều không phải cận chiến mà là phòng chống nghệ thuật hắc ám, bất quá, trên thực tế, lớp này vẫn không quá lạc quan.
Khi bọn họ ngồi trong phòng học, còn đang thảo luận về chủ đề đánh lộn.
Ron lớn tiếng cảm khái: "Tớ lần đầu tiên thấy bộ dáng kia của George, quá kinh khủng, so ra mà nói, giáo sư Moody có lẽ được hoan nghênh hơn."
So với việc bị quật ngã xuống đất, Hermione càng lo lắng hơn về thành tích của môn học này, đây cũng không phải dựa vào sách vở là có thể qua.
Rất nhanh, bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân vô cùng đặc sắc của giáo sư Moody.
Hắn đang đi vào phòng học, bộ dáng vẫn cổ quái như mọi khi.
Bọn họ dễ dàng nhìn thấy