Đúng như ông chủ quán trọ đã nói, mùa đông ở Little Hangleton chẳng có cảnh đẹp nào đáng nói.
Ngôi làng cổ kính thu hút khách du lịch bằng những ngôi nhà có kiến trúc độc đáo từ thời Victoria nhưng vì không được giữ gìn đúng cách chúng đã xuống cấp ít nhiều.
Harry giống như một du khách đúng nghĩa đi bộ dọc theo con đường vừa đi vừa ngắm cảnh.
Một số người già cả trong nhà tò mò nhìn người thanh niên lạ mặt mặc áo bành tô đen xuất hiện trong làng nhưng khi thấy hướng đi của cậu lại lắc đầu thổn thức, lại thêm một kẻ ngu xuẩn thích tìm chết.
Phía cuối con đường là khu rừng cấm địa của người dân Little Hangleton.
Cây cối đã rụng hết lá còn dư lại mớ cành khô trơ trọi lỉa chỉa đâm về mọi hướng.
Tuyết rơi đêm qua trộn lẫn với đất đen tạo thành nền đất hơi lầy lội màu xám đục bẩn thỉu.
Cho dù nắng đã lên cao nhưng khu rừng vẫn mang vẻ u ám đáng sợ.
Harry đảo mắt xung quanh cố gắng so sánh với khung cảnh cậu chỉ từng thấy một lần trong trí nhớ của Dumbledore.
Cất bước tiến vào cánh rừng, càng đi sâu vào không khí càng băng lãnh.
Căn nhà hoang của nhà họ Gaunt tọa lạc giữa một khoảng đất trống lớn, dựa vào sự phân bố của thảm thực vật xung quanh nơi này dù là mùa xuân cũng không mọc nổi một cọng cỏ.
Dấu vết của pháp thuật hắc ám còn dư lại chứng tỏ ngôi nhà đã từng chứa chấp một vật thể tà ác đến mức ngay cả khi nó bị tiêu diệt thì hơi thở hắc ám vẫn ảnh hưởng tới môi trường xung quanh sau đó cả chục năm.
Căn nhà làm bằng gỗ đã từng bị thiêu cháy nhưng vẫn sừng sững cố chấp dựng đứng tồn tại.
Đây đó rải rác xác chết của những con rắn bị đóng đinh trên cửa và cả sàn nhà, trải qua thời gian tàn phá, thân thể chúng đều khô quắt, hốc mắt trống rỗng, giương cái miệng khô khốc hướng lên trời.
"Alohomora", Harry rút đũa phép chỉa vào cánh cửa.
(Bùa mở khóa)
Cậu rất có kinh nghiệm mà né qua một bên tránh luồng bụi bặm bay xộc ra khi cửa vừa mở.
Căn nhà u tối, mỗi bước Harry dẫm lên sàn nhà gỗ đều vang lên tiếng cọt kẹt.
Ánh sáng trên đầu đũa phép khiến cậu có thể thấy rõ ràng mọi thứ, cũng không mất nhiều thời gian để cậu tìm được tầng hầm, đơn giản đó là nơi cháy đen nhất.
Lật tấm ván gần như đã hóa thành than, Harry tìm thấy chiếc hộp chứa nhẫn nhà Gaunt.
Đây là thứ đã từng cướp đi mạng sống của hiệu trưởng Dumbledore đời trước.
Nó đã bị Voldemort ếm lên lời nguyền rút đi sự sống của bất cứ sinh vật nào đụng vào nó lần đầu tiên.
Nhưng hiện tại trường sinh linh giá đã không còn lời nguyền cũng mất đi tác dụng.
Có lẽ vì đây là một trong ba bảo bối tử thần mà chiếc nhẫn không bị phá hủy như vương miện Ravenclaw.
Viên đá trên chiếc nhẫn vẫn sáng bóng phản xạ lại ánh sáng sau hàng thập kỷ ngủ quên trong căn hầm tàn tạ này.
Harry cầm lấy chiếc nhẫn cất nó đi.
Răng rắc...
Những tiếng nứt vỡ vang lên bất thình lình, cậu vội vã chạy khỏi ngôi nhà.
Ngay khi Harry vừa bước chân ra khỏi bậc thềm thì căn nhà ầm ầm đổ sập xuống.
Phủi phủi bụi bặm dính trên vai áo cậu bất đắc dĩ thở dài, người dân nơi này chắc lại sẽ có thêm vài chuyện ma quái để bàn tán lúc rảnh rỗi đây.
Ra khỏi khu rừng Harry dừng lại nhìn khối kiến trúc to lớn xa phía bên kia ngôi làng.
Nhớ tới vài chuyện cậu lại nhấc chân đi đến đó.
Khu biệt thự cũ kĩ một thời từng thuộc về nhà điền chủ Riddle, bây giờ chỉ còn lại một ông lão canh cửa già cỗi trông chừng.
Khẽ ếm thần chú làm ông ta ngất xỉu, Harry tiến vào sâu trong khu nhà đến nghĩa trang gia tộc Riddle tọa lạc ở phía sau nhà nguyện.
"Thật xin lỗi", cậu đứng trước ngôi mộ đề tên Tom Riddle khẽ lẩm bẩm.
Harry vung đũa phép xốc lớp đất lên, bật mở quan tài quan sát thi thể đã phân hủy từ lâu chỉ còn lại những mảnh xương trắng hếu thuộc về người cha Muggle của Voldemort.
Không hề chần chừ Harry chỉ đũa phép xuống dưới huyệt mộ thực hiện thần chú biến mất, "Evanesco"
Xong việc cậu khôi phục mặt đất trở về nguyên trạng, trước khi đi còn chu đáo ếm thêm bùa giữ ấm cho ông lão canh cửa đang mất ý thức.
Ông ta sẽ chỉ nghĩ mình ngủ quên mà không thể tưởng tượng được có kẻ đã lẻn vào đào trộm phần mộ mà ông đã canh giữ vài chục năm.
Bầu trời đã trở nên sáng rõ, Harry độn thổ thẳng tới con đường Charing Cross ở London.
Cậu đứng trong con hẻm vắng người uống thuốc làm mất tác dụng của dược tăng tuổi, điều chỉnh trang phục của mình lại một chút Harry tiến vào quán Cái Vạc Lủng.
Tự nhiên như bình thường gật đầu chào hỏi ông chủ Tom, cậu đi ra phía sau quán gõ nhẹ lên những viên gạch theo tiết tấu 3 dọc, 2 ngang mở lối đi bí mật dẫn vào hẻm Xéo.
Sau một đêm cuồng hoan với những bữa tiệc Giáng sinh, đường phố trong hẻm Xéo vắng bóng người hơn hẳn.
Mặt đất vẫn còn dấu vết của vụn hoa giấy, chai lọ, ly rượu vứt lung tung khắp nơi.
Phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa chỉ trừ phòng làm việc của đội trị an và ngân hàng Gringotts, mục tiêu tiếp theo của Harry.
Cậu hướng đến tòa nhà bằng cẩm thạch trắng như tuyết và cao hơn tất cả các cửa tiệm lân cận.
Những yêu tinh tham lam không nghỉ lễ, bọn họ vẫn làm việc như thường dù chẳng có mấy khách hàng đến đây vào buổi sáng Giáng sinh.
Đi qua hai lớp cửa bằng đồng và vàng, Harry tiến vào một dãy hành lang rộng và dài được lát đá cẩm thạch mang cho người ta cảm giác vừa uy nghi vừa bề thế.
Những yêu tinh bình thường ngồi sau bàn đá dọc hai bên hành lang chăm chú cân những đồng vàng và đá quý trên những chiếc cân bằng đồng.
Không hề dừng lại Harry đi đến khu bàn cao nhất trong cùng.
"Tôi muốn nói chuyện với quản lý ở đây." Cậu gõ nhẹ lên mặt bàn.
Vị yêu tinh cao tuổi đang chăm chú ghi sổ sách ngẩng đầu lên đánh giá Harry