Trận Quidditch đầu tiên của năm học giữa hai kỳ phùng địch thủ Gryffindor và Slytherin.
Các khán đài sớm đã chật ních người, mấy đứa Hufflepuff đã mở bảng cá cược từ tối hôm trước.
Trong phòng thay đồ của đội sư tử, không khí háo hức khẩn trương đã được kéo lê.n đỉnh điểm.
"Chúng ta nhất định phải thắng trận này.
Nếu không bọn rắn độc đó sẽ trèo lên đầu lên cổ chúng ta mà ngồi.
1,2,3 Gryffindor." Oliver Wood khích lệ cả đội trước trận đấu.
"Gryffindor" Tất cả cùng hô lớn sau đó tản ra xếp hàng chờ đợi hiệu lệnh bắt đầu.
"Harry, cha tới cổ vũ cho con này." Sirius thò đầu vào phòng thay đồ vẫy vẫy tay.
"Cha đỡ đầu, chú Remus." Harry nhảy chân sáo tới chỗ hai người.
"Chơi tốt nhé, Harry" Sirius vỗ vai nó.
"Vâng ạ" Nó gật mạnh đầu rồi quay sang Remus lên án, "Hôm qua chú đã đi đâu vậy? Lão Snape dạy thay cho tụi con quá trời bài tập."
Remus có chút cứng người, gương mặt anh vẫn còn trắng bệch gượng gạo giải thích, "Chú và Chân Nhồi Bông có công việc phải rời khỏi Hogwarts."
"Harry, tới giờ rồi." Oliver Wood từ đàng xa gọi to.
"Con đi nhé." Nó cũng không để ý đến sự bất thường của Remus cầm chổi chạy về phía đội mình.
"Không sao chứ?" Sirius lo lắng hỏi.
"Không sao.
Cậu biết mình quen rồi mà." Remus cười khổ đáp, đêm qua chính là đêm trăng rằm.
Ba tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu, bà Hooch mở rương đựng bóng thả toàn bộ ba loại bóng lên trời.
Truy thủ, tấn thủ, thủ môn nhấc toàn bộ tinh thần lên đón bóng, bắt bóng.
Còn hai tầm thủ thì bay lên thật cao quan sát, Draco và Harry mặt đối mặt.
"Mày không phải đối thủ của tao, Potter" Draco nhếch môi khinh thường.
"Cứ chờ xem." Nó đáp trả.
Trận đấu diễn ra đầy kịch tính, ngay cả trên khán đài cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
Snape và Sirius cách một hàng ghế đầy người lườm nhau tóe lửa.
James và Lily thì lo lắng dõi theo con trai của bọn họ trên bầu trời.
"Điểm số bây giờ là 90-30 nghiêng về phía Slytherin.
Quả nhiên những cây Nimbus 2001 không hề làm chúng ta thất vọng.
Gryffindor muốn đảo ngược tình thế phải hoàn toàn trông cậy vào tầm thủ Potter rồi.
Ồ! Trái snitch đã xuất hiện rồi.
Hai tầm thủ của chúng ta đã phát hiện, trò Malfoy đã đuổi theo, trò Potter theo sau...!Chúng ta cùng theo dõi xem cuối cùng ai sẽ giành được quả bóng vàng nào..."
Draco và Harry kèn cựa nhau sát sao trên không trung bay xuyên qua những khán đài.
Khi trình độ kỹ năng ngang nhau thì tốc độ của chổi bay chính là nhân tố quyết định, vì thế...
"Tầm thủ Draco Malfoy của Slytherin đã bắt được bóng.
Nâng điểm số lên 250-30, chiến thắng tuyệt đối dành cho Slytherin..."
Tiếng la ó thất vọng vang lên từ những khán đài màu vàng đỏ.
"Nếu Harry có cây chổi tốt hơn thì tốt rồi." James thực ảo não.
"James, chúng ta đã thảo luận về vấn đề không tặng con những món quá đắt tiền rồi mà.
Harry đã có chổi của con." Lily nhắc nhở.
James gãi đầu gật gù nghe vợ dạy bảo.
"Cũng không cho phép cậu mua chổi mới cho Harry, Sirius" Cô liếc sang bên cạnh.
"Được rồi." Sirius bĩu môi.
"Chúng ta đi xuống an ủi con trai bé nhỏ nào." Lily dẫn đầu ra khỏi khán đài.
Draco đáp xuống đất trong tiếng tung hô vang trời của nhóm rắn nhỏ, nó hất cằm đắc ý về đám sư tử đang nhăn mặt phía bên kia.
"Đồ ăn gian." Một đứa Gryffindor nào đó không nhịn được hét lên.
"Mày nói cái gì nói lại thử coi." Đám Slytherin lập tức nổi giận.
"Tao nói tụi bay ăn gian đó."
"Con bà mày..."
Đội viên hai bên kích động xô đẩy nhau, mấy đứa bên ngoài cũng gia nhập.
Tình hình dần trở nên mất kiểm soát.
"Đánh đi, đánh đi." Vài đứa Hufflepuff cùng vỗ tay thêm dầu vào lửa.
Sân vận động dần trở nên hỗn loạn tiếng mắng chửi, đánh đấm vang lên khắp nơi.
Ngày càng nhiều người bị cuốn vào trận chiến, Dumbledore cùng các giáo sư nhanh chóng tiến tới kiểm soát tình hình.
"Các trò mau dừng lại." Dumbledore gia tăng âm lượng quát lớn nhưng tụi nhỏ đánh nhau đỏ mắt nhất thời không thể nghe thấy.
Không khí chợt trở nên lạnh lẽo, sự hưng phấn kí.ch thích từ sân vận động đã thu hút những sinh vật lấy niềm vui làm thức ăn đã đói meo suốt nhiều tháng.
Cái lạnh dập tắt phần nào cơn nóng nảy của đám học trò thay thế bằng nỗi sợ hãi, tuyệt vọng từ thật sâu trong tâm khảm.
"Á Á Á" Không biết đứa nào bắt đầu, tiếng hét nối đuôi nhau cứ như thủy triều dâng lên trong không gian rộng lớn.
Hàng trăm giám ngục bay lượn xung quanh đám đông học sinh làm chúng thét lên chói tai.
"Bình tĩnh, tất cả lần lượt rời khỏi sân vận động trở về lâu đài." Dumbledore lại hô lớn, lần này lũ nhỏ cũng đã nghe thấy ngoan ngãn bỏ chạy theo lời ông.
Dumbledore xoay tròn đũa phép một dải sáng bạc phun ra tạo thành một con phượng hoàng thật lớn xông thẳng tới lũ giám ngục.
James, Sirius, Remus và một số giáo sư có thể gọi được thần hộ mệnh cũng đồng lòng thi triển câu thần chú hỗ trợ cho ông.
Lily chạy đến những đứa nhỏ bị ngã giúp đỡ và hướng dẫn chúng thoát khỏi nơi này.
Con hươu cái màu bạc nhảy nhót xung quanh xua đi cái lạnh băng giá.
Nề hà sống lượng giám ngục quá lớn, chúng tụ tập ở trên cao ngoài tầm với của con hươu nhưng sức ảnh hưởng lại không hề suy giảm.
Cái rét thẩm thấu vào tận xương, Lily dần không thể duy trì thần hộ mệnh nữa.
Nỗi sợ hãi dần xâm chiếm tâm trí Lily, trong mơ màng cô dường như nghe thấy tiếng hét, tiếng van xin bất lực của chính bản thân.
"Xin ngài...!xin hãy rủ lòng thương..."
Lily cứ đứng ngơ ngác như thế, cô và những người xung quanh đang tập trung đối phó với giám ngục không chút nào để ý tới một quả Bludger khi trận đấu kết thúc chưa kịp thu hồi đang phóng nhanh tới chuẩn bị giã vào người Lily.
Trong tích tắc chỉ mành treo chuông một cánh tay vươn ra nhấc bổng Lily lên tránh khỏi trái bóng kim loại sượt qua trong gang tấc.
Cô lọt vào một lồng ng.ực vững chãi thoang thoảng mùi thơm thảo dược, Lily ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn khuôn cằm kiên nghị trái tim chợp đập mạnh loạn nhịp trong lồng ng.ực, quên luôn cả việc giãy thoát ra.
Quả Bludger xoay tròn vài vòng trên không trung rồi quay đầu xé gió phóng đến mục tiêu đánh hụt vừa rồi một lần nữa.
"Reducto" Ánh sáng từ đầu cây đũa phép bằng ngà voi bắn thẳng vào quả bóng làm nó nổ tung tóe.
Harry nghiêm nghị nhìn đoàn giám ngục trên bầu trời quyết đoán chỉ đũa phép xuống đất, "Expecto Patronum"
Từ mặt cỏ nhô lên một mầm cây trắng bạc, nó phát triển thần tốc trở thành một cây đại thụ chọc trời vươn tán cây tỏa khắp không gian, cành cây trắng bạc mọc tới đâu thì lũ giám ngục tháo chạy tới đó.
Chẳng mấy chốc bầu trời đã sạch bóng không còn một con nào.
Lúc bấy giờ những người lớn mới ngỡ ngàng nhìn về phía cây đại