Cảm giác này quá mức kỳ diệu, rõ ràng chỉ là socola bình thường, nhưng Draco lại thấy hương vị thật sự rất đặc biệt, có hương vị kẹo cậu thích do Narcissa làm ra, đồng thời có cả mùi giấy nhàn nhạt.
"Socola này là do ai tặng cậu thế? Hương vị cũng không tồi đâu." Lần đầu tiên của ngày hôm nay, Draco không hề dùng giọng điệu châm chọc khi nói về socola của Lễ Tình Nhân.
Điều này làm cho những người khác không thể tưởng tượng nổi, Draco cũng không phải kiểu người sẽ chú ý tới cảm tình của người khác, ít nhất sẽ không đi khích lệ socola làm cậu phát chán.
Walden nhướng mày, không dám tin hỏi: "Hương vị thật sự rất ngon? Oi, tớ nhớ rõ cậu là kẻ rất bắt bẻ."
"Dĩ nhiên, là vị mà tôi cực kì thích đấy." Draco ăn hết socola trong tay, cậu cảm giác rất thoải mái, lâng lâng, giống như có gì đó khác biệt.
"A, tôi cảm thấy thật sự quá mức tuyệt vời rồi." Trên gương mặt nhợt nhạt của Draco hơi đỏ lên, cậu cảm thấy mình đã nắm bắt được trọng điểm, hôm nay là Lễ Tình Nhân và cậu muốn đi tỏ tình với người con gái cậu thích.
Nghĩ tới đây, Draco bỗng đứng dậy, "Tôi có chút việc cần tìm Abraxas, mấy cậu không cần phải cản tôi." Draco dùng ánh mắt ngăn lại Ellis định đứng dậy, cậu không muốn bạn của cậu phá hỏng kế hoạch tỏ tình của cậu.
Nói xong, không đợi phản ứng của những người khác, cậu xách cặp xông ra khỏi thư viện.
Ellis mở miệng thở dốc, vẻ mặt đầy sự khó hiểu: "Draco bị cái gì thế?"
Tom nhún vai, "Ai biết được, Ellis, cậu tốt nhất là làm cho xong bài luận của cậu nhanh đi." Tom đặt cuốn sách tham khảo thật dày trước mặt Ellis, "Chỗ này có nội dung cậu cần."
Cảm kích nhìn Tom, Ellis liền quăng chuyện của Draco ra sau đầu, vui vẻ làm bài luận.
Bỗng ngoài thư viện truyền tới tiếng ồn ào, cùng với tiếng cười vang và tiếng huýt sáo.
Cả ba đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhưng họ chỉ có thể thấy một đám người vây kín mít thành từng vòng, hoàn toàn không nhìn ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Walden đứng lên, nhướng người lên nhìn ra bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng nói với vẻ mặt không quá tự nhiên: "Tôi thấy không ổn lắm, chúng ta có cần ra ngoài xem không?"
"Là sao? Cậu thấy gì hả Walden?" Ellis cắn bút lông chim, cậu cũng rất là tò mò, muốn chạy ra hóng lắm nhưng bài luận dài sáu tấc Anh của cậu còn chưa làm xong.
Walden nhíu mày, anh có vẻ nhìn thấy mái tóc màu bạch kim, nhưng lượng người quá đông, anh cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, "Tôi nghĩ là mình đã thấy Draco, cậu ta đang ở giữa đám người đó đấy."
Không đợi Walden nói hết, Tom đã đột ngột đứng dậy, đem trả cuốn sách trong tay về lại kệ sách, sau đó mới quay đầu nhìn cả hai, "Ta ra ngoài coi thử, các cậu cứ tiếp tục bài luận của mình đi."
"Đừng, tôi và cậu cùng đi, Tom đợi tôi." Walden vội nhét bài luận viết được một nửa vào trong cặp, sau đó nhấn Ellis trở lại ghế lần nữa, ý muốn nói rằng cậu nên tiếp tục bài luận ngu ngốc do trường giao, sau đó mới đi theo sau Tom ra khỏi thư viện.
Bên ngoài thư viện, người có vẻ rất nhiều, đến cả thủ thư cũng ở đó, hắn đang tức giận, vừa xua đuổi từng đám học sinh vừa rít lên, "Đừng có làm ồn ở thư viện, cái lũ nhóc quỷ đáng ghét kia, rời khỏi đây ngay!"
Mọi người đều loạn thành một đoàn, tiếng cãi cọ ồn ào từ cửa thư viện lan ra.
Mãi tới khi lượng người đã đi gần hết, Tom mới thấy Draco đang lôi kéo không buông cánh tay của một cô gái nhỏ bên Hufflepuff với vẻ mặt đỏ ửng đáng ngờ.
Trong miệng còn lầm bầm gì đó, còn cô nàng Hufflepuff kia thì bày ra vẻ mặt hoảng hốt và kinh hoàng như thể Draco là một con ma, chẳng biết nên làm ra cái phản ứng gì.
"Ôi Merlin ơi, đó là Draco!" Walden mở to mắt nhìn Draco đang lôi kéo cô gái nhỏ kia.
"Bọn họ làm cái gì vậy? Chẳng lẽ Draco thích nhỏ Hufflepuff đó?"
Tom mím môi không nói gì, đi thẳng tới chỗ họ và không hề thấy xấu hổ khi cắt ngang chuyện tốt của người khác.
"Draco, tôi nhớ cậu bảo là muốn đi tìm Abraxas?"
Nói xong, hán kéo Draco rời khỏi cô gái Hufflepuff, phản ứng hiện tại của Draco giống như muốn bám dính không rời người của Hufflepuff, điều này làm cho Tom cực kì khó chịu.
"A, ra là cậu, Tom." Draco giống như mới nhìn thấy hắn, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lên Hufflepuff ở đối diện, không dám thả lỏng giây nào vì sợ cô nàng sẽ biến mất trước mắt mình.
"Cậu không biết tôi thích cô ấy cỡ nào đâu, Tom, tôi thấy tôi yêu cô ấy rồi."
"Cái gì!" Walden hét lên, "Lạy Merlin, Draco, cậu bị bệnh hả? Cậu vốn có biết nhỏ đâu!"
"Đừng nói vậy Walden, cậu là bạn của tôi, tôi hy vọng cậu có thể chúc phúc cho tôi." Draco nhíu mày với phản ứng của Walden, sau đó lại trìu mến nhìn Hufflepuff kia, "Cô ấy lớn lên thật là đẹp, làm cho tôi mê mệt hoàn toàn."
"Cậu cần tới Bệnh Thất kiểm tra mắt của cậu một chút, Draco." Tom tức giận châm chọc, bắt lấy cánh tay của Draco không có ý định buông tha cho người ta, Draco bây giờ như kẻ ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu, trong mắt ngoại trừ Hufflepuff kia thì không có một ai lọt vào.
Còn Hufflepuff kia từ lúc Tom xuất hiện lại trở nên hoảng hốt hơn nữa, cô luôn luôn lén quan sát phản ứng của Tom trong sự thấp thỏm.
"Tom, tôi, tôi......"
"Chuyện gì?" Lần đầu tiên Tom không giữ được cái nụ cười gạt người mà hắn thường xuyên dùng, trầm mặt nhìn về phía Hufflepuff kia, "Tôi thành thật xin lỗi, Draco dọa tới trò rồi, tôi nghĩ là cậu ta