Năng lực tiếp thu của lão Malfoy dĩ nhiên tốt ngoài dự đoán, chỉ một lát sau là ông đã khôi phục lại thái độ lúc bình thường, ông bình tĩnh nhìn Draco, nhướng mày hỏi câu kế tiếp, "Con là cháu của ta?"
"......!Không, không phải." Bởi vì câu hỏi của lão Malfoy, sự khẩn trương của Draco vậy mà lại bay đi hơn phân nửa, cậu liếm môi, "Ngài là ông cố của con, ông nội con là Abraxas Malfoy."
Lão Malfoy nhíu mày lại, không ngờ là thời đại của Draco còn vượt xa hơn so với tưởng tượng của mình.
"Tại sao con lại quay về đây? Quay về những năm 1930? Chẳng lẽ có chuyện gì cần con làm sao?"
Gương mặt vốn nhợt nhạt của Draco chẳng mấy chốc đã trắng bệch không còn một chút máu, cậu không biết mình có nên nói thẳng ra hết toàn bộ hay không, nếu thẳng thắn, chẳng lạ gì nếu nhà Malfoy vạch ra ranh giới rõ ràng với Tom, kể cả Tom có là người thừa kế của Slytherin đi nữa, Malfoy coi trọng nhất là người nhà, lão Malfoy tuyệt đối không đứng nhìn người nhà mình rơi vào nguy hiểm.
Tuy nhiên, Draco lo cho Tom, việc hắn có trở thành Chúa tể Hắc Ám hay không không nằm trong phạm vi suy xét của Draco, Draco chỉ cảm thấy nếu mình nói hết toàn bộ ra, tình bạn giữa cậu và Tom cũng đi đến hồi kết.
Nhưng nếu không nói thẳng ra, đồng nghĩa là mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục, lịch sử không thay đổi, Abraxas vẫn trở thành bạn thân của Tom, lão Malfoy vẫn thưởng thức Tom, khác ở chỗ là Tom có thêm một người bạn là Draco.
Draco giằng co ở trong lòng, song khi cậu bắt gặp gương mặt cực kì giống với cha mình của lão Malfoy, cậu bỗng thấy việc giằng co đó hết sức nực cười.
Do dự gì cũng đều biến mất, cậu không thể phủ nhận việc mình có tình cảm với Tom, nhưng nói gì đi nữa thì cha mẹ mình càng quan trọng hơn, cậu trở về là để thay đổi vận mệnh của nhà Malfoy.
Cậu cắn răng như để chuẩn bị nói hết toàn bộ những gì mình có.
"Con không biết tại sao con lại về những năm 1930, nhưng con bảo đảm là do cha con sắp xếp."
Cậu lấy ra chiếc nhẫn đeo trên cổ, đưa cho lão Malfoy xem.
"Đây là chiếc nhẫn do cha con để lại trong phòng làm việc, con bị đưa về đây sau khi chạm vào nó."
Draco đã quen với hình dạng của chiếc nhẫn này, tựa như một con rắn cuộn mình, đính trên chiếc nhẫn bằng bạc là hai viên kim cương màu lục đậm.
Lão Malfoy nhận lấy chiếc nhẫn, đầu ngón tay nhợt nhạt lướt trên bề mặt của nó, "Đây là vật phẩm Pháp thuật Hắc Ám." Lão Malfoy thấp giọng nói.
Quả nhiên là vật phẩm Pháp thuật Hắc Ám, mắt của Draco sáng lên một chút, nhìn bộ dạng của lão Malfoy, có vẻ ông biết về lai lịch của chiếc nhẫn này.
"Chú......!Ông cố, chiếc nhẫn này là vật phẩm Pháp thuật Hắc Ám dùng một lần sao? Con còn có thể trở về chứ?"
Lão Malfoy lắc đầu trong ánh mắt mong đợi của Draco, "Draco, ta sợ là con cần tiếp tục ở lại đây, tuy nhẫn này không phải vật phẩm dùng một lần, nhưng lại cần có điều kiện để kích hoạt, nếu con không làm được, e là con còn phải tiếp tục ở lại đây." Ông trả lại chiếc nhẫn cho Draco, tuy lão Malfoy quả thật thích thú với chiếc nhẫn này, nhưng sẽ không khôn ngoan chút nào khi giữ chiếc nhẫn bên mình mà không biết điều kiện kích hoạt của nó, ông không muốn tình huống của Draco rơi lên người mình đâu.
Nói không có thất vọng là nói dối, nhưng Draco cũng không quá khó chịu, trước khi thay đổi được vận mệnh của nhà Malfoy, Draco không định rời khỏi chỗ này, không định quay lại Trang viên Malfoy chỉ có một người sinh sống.
Cậu hi vọng lúc mình trở về có thể thấy ba mình ngồi ở trong phòng làm việc xử lý những chuyện của gia tộc làm người khác đau đầu, thấy mẹ mình phàn nàn về việc cậu càng lớn càng không đáng yêu.
Lão Malfoy vờ như không thấy bộ dạng suy sụp của Draco, ông bình thản nhìn Draco và hỏi tiếp: "Con còn chưa trả lời ta Draco, con trở về là để hoàn thành chuyện gì? Nếu không thì cha của con cũng như cháu của ta tuyệt đối sẽ không để cho con trai của mình đi đến chỗ này, chỉ có một mình con."
"Đó là vì để nhà Malfoy duy trì......"
Giọng của Draco như biến mất đi trong chớp mắt, cậu đột ngột không nói được lời nào, cả một chút âm thanh cũng không phát ra được, giống như có ai đó ếm lên người cậu một cái Bùa Im Lặng.
Không phải là cậu không bằng lòng đâu, cậu đã định nói ra hết mọi thứ cho ông cố mình nghe đấy chứ, nhưng tình huống hiện tại thì phải giải thích kiểu gì đây?
Thấy Draco đột ngột đỏ mặt, mở miệng ra nhưng lại không nói một tiếng nào, lão Malfoy nhướng mày, híp lại đôi mắt xám một lúc lâu rồi mới nói ra: "Được rồi Draco, ta e là có gì đó gây cản trở không cho con nói ra sự việc diễn ra trong tương lai, thế là đủ rồi."
Mẹ kiếp, vất vả lắm mới hạ được quyết tâm, vậy mà giờ không nói được thứ gì cả, đúng là làm cho người ta phải chửi thề.
Khi cậu không định nói ra chuyện ở tương lai, Draco phát hiện mình có thể nói chuyện trở lại.
"Không, có lẽ chúng ta có thể thử----" Bộ dạng bây giờ của Draco như đang nhẫn nhịn thứ gì đó để nó không làm cậu nổi điên lên, cậu giãy giụa không định bỏ lỡ cơ hội lần này, quay qua lão Malfoy và đề nghị: "Chúng ta có thể thử dùng Chiết Tâm Chi Thuật một lần, con biết ông biết dùng thứ này, ông cố."
"Không được!" Lão Malfoy không suy nghĩ liền cự tuyệt, "Đừng hòng ta làm vậy, Draco, con là chắt của ta, làm sao ta có thể dùng Chiết Tâm Chi Thuật lên người nhà của mình? Tuyệt đối không được!"
Nói xong những lời này, lão Malfoy bảo gia tinh đưa tới một tách trà nóng, ông chờ sắc mặt của Draco tốt hơn một chút sau khi uống xong mới nở nụ cười bao dung, "Được rồi, ta thấy con hiện tại cần nghỉ ngơi, nhớ kỹ lời của ta, sự việc ngày hôm nay không được nói cho bất kì ai biết, bao gồm cả Abraxas và bà cố của