Tom trên khán đài cao, ngẩng đầu nhìn ba Quán quân đang cưỡi chổi bay giữa không trung, tầm mắt chưa từng rời Harry.
Đúng như bọn hắn suy đoán trước đó, bài thi thứ ba không chỉ đơn giản là một cuộc rượt đuổi tóm lấy trái Snitch vàng.
Bởi vì phía trên dày đặc Snitch vàng đang bay, mà trong đám Snitch vàng đang bay hỗn loạn đó, chỉ có hai trái giúp Quán quân đi tiếp.
Những trái Snitch giả còn lại đều tìm cách tấn công các Quán quân.
Nhưng khi nhìn Harry chuyển động khéo léo tránh sự tấn công của những trái Snitch, Tom đột nhiên cảm thấy Harry như thuộc về bầu trời.
Sau khi bài thi đấu bắt đầu được năm phút, Harry vượt qua Quán quân trường Durmstrang, là người đầu tiên bắt được Snitch vàng, sau đó thân hình nó liền biến mất trước tầm mắt của tất cả mọi người trên khán đài.
Chưa tới một phút sau đó, Quán quân Beauxbatons bắt được trái Snitch còn lại, biến mất theo.
Quán quân Durmstrang xem như đã thất bại, Tom nhìn đối phương thất vọng nhảy xuống khỏi cán chổi, đi tới chỗ trường Durmstrang, cười khẩy.
Nghe nói học trò trường Durmstrang đều am hiểu về Pháp Thuật Hắc Ám, hơn nữa anh chàng này thể hiện không tệ trong hai bài thi trước, đáng tiếc vận may hơi kém.
Tom đang hồi tưởng lại quá trình mình dự thi bài thi cuối cùng đến trở thành Quán quân Tam Pháp Thuật ngày trước, rồi suy đoán Harry sẽ gặp phải những chướng ngại gì, Kent đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn: "Tom, hiệu trưởng tìm cậu."
"Hiệu trưởng?" Tom ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện thì ra hiệu trưởng Beauxbatons vừa ngồi trên ghế trọng tài đã là phó hiệu trưởng.
Hắn chưa vội đứng dậy ngay, mà kéo Kent ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết hiệu trưởng tìm tôi có việc gì không?"
"Hình như người nhận lời mời làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kế nhiệm tới rồi, hiệu trưởng cảm thấy một năm này cậu dạy rất tốt, học trò năm thứ năm đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi, nên ông ấy muốn gọi cậu tới đánh giá người mới chăng?" Kent nói không chắc chắn.
Tom quay đầu nhìn trên đấu trường đã không còn bóng dáng Quán quân nào, chỉ còn những trái Snitch vàng giả đang bay vù vù trong không trung, rồi mới đứng dậy, "Vậy tôi đi gặp hiệu trưởng, nhân tiện giao những tài liệu đã chỉnh sửa cho giáo sư mới."
"Chuyện đó..." Tom vừa đứng lên, Kent chợt do dự hỏi, "Tom, cậu muốn về nước Anh thật sao?"
Tom ngạc nhiên, mặc dù lúc đầu hắn chỉ nói việc này với hiệu trưởng mà không hề đề cập với những giáo sư khác, nhưng qua mấy tháng, các giáo sư trong trường đều đã biết cả rồi, hắn chỉ cảm thấy đột nhiên Kent hỏi như vậy có chút kỳ lạ.
"Đúng thế." Tom thuận miệng đáp, "Tôi đi lâu như vậy rồi, cũng nên trở về thôi."
"Nói thật..." Kent như không nhận ra giọng điệu hờ hững của Tom, tiếp tục nói, "Đó là nhà của cậu, có người thân của cậu, cậu muốn trở về là chuyện đương nhiên.
Không giống tôi, tôi là máu lai, từ nhỏ đã không được gia tộc pháp sư của má thích, người nhà phía người cha Muggle lại luôn coi tôi như quái vật mà tránh xa, giờ không biết đã tránh đi đâu rồi..."
Tom khựng lại, kinh ngạc nhìn Kent nhíu mày: "Anh..."
"A, tôi chỉ buột miệng thôi..." Kent vội vàng giải thích, sau đó vẻ mặt thay đổi, "Nghe nói cậu là người thừa kế Slytherin, sợ rằng bây giờ biết chuyện này sẽ cảm thấy khinh thường một Pháp sư lai như tôi." Y lại tỏ ra buồn bã, "Nhưng tôi luôn coi cậu là bạn, cho nên không muốn giấu cậu...!Hiệu trưởng đang chờ, cậu mau đi đi."
Tom phức tạp nhìn Kent mấy giây, sau đó mới gật đầu xoay người rời khỏi đấu trường, đi tới phòng của hiệu trưởng.
Tom không phải kẻ ngốc, lúc Kent nói, mặc dù giọng điệu và vẻ mặt đều rất tự nhiên, nhưng đột nhiên kể ra bí mật thân thế của mình như vậy lại làm Tom sinh lòng cảnh giác.
Có điều, cảnh giác thì cảnh giác, những lời kia của Kent vẫn khiến tâm tình hắn có chút bực bội.
Hắn nhớ lại mấy năm trước, Gaunt bị hành động của Harry châm ngòi hận thù, gọi hắn là quái vật, là thứ tạp chủng, nhớ tới phản ứng của Gaunt, nhớ tới người má không muốn vì hắn mà sống...
Hắn vốn có thể trở thành Slytherin cao quý nhất, nhưng chỉ bởi sự ngu ngốc của Merope mà thành một máu lai.
Hắn, Chúa tể Voldemort cao quý, sao có thể có quan hệ với lũ Muggle thấp hèn?
Đáng tiếc, cả nhà Riddle đã chết trong tay Gaunt.
Mà Gaunt, đã bởi vì giết Muggle mà bị truy nã, rồi bị Thần Sáng bắt vào Azkaban.
Kết quả này Tom vốn đã chấp nhận, nhưng chỉ vì mấy lời than thở tưởng như vô ý của Kent mà Tom lại lần nữa cảm thấy lửa giận của mình.
Dọc đường tới phòng hiệu trưởng, Tom cố gắng hết sức khống chế tâm tình, không ngừng tự nhủ, Kent chắc chắn có vấn đề, y nói thế là cố tình khiến những cảm xúc tiêu cực của hắn bùng phát, khiến hắn không khống chế được bản thân mà gây ra những chuyện khiến mình phải hối hận.
Nhưng mà, những lời Kent nói như bị ếm bùa, không ngừng văng vẳng trong đầu hắn.
"Chết tiệt!" Tom nhỏ giọng mắng, dừng ở một góc không người cố gắng dùng Bế Quan Bí Thuật làm rỗng tư tưởng, lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, cất bước đi tiếp tới phòng hiệu trưởng.
Trước đó mặc dù Kent đã nói cho Tom biết là hiệu trưởng gọi hắn tới để gặp mặt người nhận lời mời làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kế nhiệm, nhưng đến khi bước chân vào phòng, nhìn thấy người ngồi trước bàn làm việc của hiệu trưởng, Tom vẫn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng hắn che giấu kinh ngạc của mình rất tốt, tiến tới chào hỏi hiệu trưởng, rồi đợi hiệu trưởng giới thiệu xong mới đưa tay, vẻ mặt hòa nhã, nụ cười chân thành ngước đầu nhìn đối phương, "Xin chào, phu nhân Maxime."
"Xin chào, cậu Riddle." Maxime tuổi trẻ nhưng thân hình cao lớn hơn pháp sư bình thường rất nhiều nở một nụ cười nhẹ, hơi mắc cỡ đưa tay cho Tom nắm một cái rồi rút về.
Tom tỏ vẻ như không để tâm đến sự khác biệt về thân hình và vẻ mặt của cô nàng, mà quay đầu nhìn hiệu trưởng.
"Maxime là học trò tốt nghiệp từ trường chúng ta mấy năm trước, tôi nhớ thành tích trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của cô ấy rất khá.
Tom, nếu anh đã quyết định sau khi học kỳ này kết thúc sẽ rời nước Pháp, trở về quốc gia mình, mà Maxime lại đúng lúc ứng tuyển chức vụ này, cho nên tôi đã cân nhắc để cô ấy nhận lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở học kỳ tới."
Thành tích trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám rất khá?
Lông mày Tom giật giật, nụ cười giả trên môi không rõ hàm ý.
Nếu như Hagrid cũng là phù thủy lai Khổng lồ mà có được năng lực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hắn sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên đấy.
Mà Maxime này cũng giống Hagrid, là phù thủy lai Khổng lồ, cô ả sẽ dạy học trò kiểu gì đây? Chẳng lẽ dạy bọn nhỏ tự Hóa đá da mình để chống lại bùa chú của người khác?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra đương nhiên trái ngược, "Mặc dù tôi không thể tiếp tục ở lại Beauxbatons, nhưng dù sao cũng đã dạy một năm, có chút hiểu biết về học trò ở đây, cho nên tôi có thể hỏi phu nhân Maxime có sở trường về phương diện nào của Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không?"
Maxime hơi bất ngờ, sau đó mặt ửng đỏ đáp: "Tôi tương đối am hiểu về phòng ngự sinh vật hắc ám, đương nhiên cả phòng ngự Pháp Thuật Hắc Ám tấn công." Nói đến đây, mặt cô nàng càng đỏ hơn, "Nhưng chưa am hiểu sâu về những nghiên cứu Pháp Thuật Hắc Ám, hy vọng trước khi học kỳ chấm dứt, có thể được ngài Riddle hướng dẫn thêm."
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hiệu trưởng gọi Tom từ đấu trường tới đây.
Tom mặc dù không vui vì thời gian cuối học kỳ lại bị một cô ả làm phiền, nhưng nghĩ hôm nay cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật kết thúc, sau khi tham dự bữa tiệc tối, Harry sẽ theo đoàn đại diện Hogwarts trở về tham dự kỳ thi sát hạch do Bộ Pháp Thuật tổ chức, nên không từ chối.
"Đương nhiên rồi, một trong những chức trách của giáo sư chúng ta là truyền tải những kiến thức hay nhất cho học trò mà." Tom hào hiệp trả lời, nụ cười trên mặt càng chân thành.
Ở lại phòng làm việc của hiệu trưởng thảo luận một số vấn đề về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thêm một lúc, Tom lấy cớ đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi đó, hắn mới nghe thấy những tiếng hoan hô vang dội từ sân bóng Quidditch truyền tới.
"...!Hogwarts...!Hogwarts...!Harry Potter...!Harry...!Harry..."
Xem ra Harry đã giành được chiến thắng, một lần nữa nâng cao chiếc cúp Tam Pháp Thuật.
Tom không nén được mà mỉm cười, hắn biết Harry nhất định sẽ thắng.
Nhưng cùng lúc với suy nghĩ đầy tự hào này, trong đầu hắn cũng vang lên câu hỏi trước đó của Harry: "Nếu như em thua, anh sẽ nghĩ sao?"
Nếu như Harry thua, thì nó sẽ chỉ là người làm nền cho nhà vô địch.
Dù nó có cường đại hơn nữa, thậm chí cường đại hơn vị Quán quân mà nó làm nền, thì làm nền vẫn làm nền.
Vậy nếu như Harry thua, hắn thật sự vẫn cảm