"Ngài là ai?"
Giọng nói non nớt mang theo chút tò mò, chút cảnh giác, còn cả xu hướng bất cứ lúc nào cũng có thể lui về phía sau.
Harry chớp chớp đôi mắt cay xè, lúc mở mắt ra lần nữa mới nhìn rõ bóng dáng nhỏ trước mặt.
"Giáo sư!" Anh ngồi bật dậy, sau đó mới nhận ra người trước mặt không phải giáo sư môn Độc dược ở Hogwarts, Severus Snape.
"Ngài là giáo sư?" Severus kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, "Sao ngài lại rơi từ trên trời xuống?"
"Nếu như ta nói trong lúc cưỡi chổi, cây chổi xảy ra vấn đề, ta bất cẩn nên rơi xuống, cháu tin không?" Nhìn khuôn mặt nhỏ quen thuộc lại lạ lẫm này, tâm trạng Harry dần bình phục.
Anh lau mặt mình, lúc này mới phát hiện trên mặt không chỉ có nước mắt, mà còn dính đầy bùn đất và máu.
"Vết thương của ngài không nhẹ đâu, ngài Pháp sư." Severus nhỏ giọng nhắc nhở, đôi mắt màu đen đảo quanh do dự hồi lâu, sau đó cậu đứng dậy, "Ngài đợi một lát, cháu về nhà lấy thuốc trị thương cho ngài." Nói xong, Harry còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, cậu bé đã quay người chạy ra con đường hướng tới một khu nhà nhỏ.
Harry đăm đăm nhìn theo bóng dáng bé nhỏ biến mất ở ngã tư đường, lúc lâu sau mới thở dài một hơi.
Nếu như nói thời đại trước kia anh nợ ai, thì người đó chỉ có thể là giáo sư Độc dược của anh, Severus Snape.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Merlin để anh tới khoảng thời gian này, thậm chí là nguyên nhân cho anh rơi xuống bên cạnh Severus?
Harry chậm rãi cong khóe môi, đi đến bờ sông dưới một bóng cây rửa mặt, sau đó mới nhận ra chỗ này không phải là nơi anh từng nhìn thấy trong ký ức của Severus.
Vài phút sau, Severus chạy tới, cầm theo một hộp thuốc nhỏ và một cái khăn mặt cũ kỹ, nhét vào tay Harry, rồi giương mắt nhìn anh.
Harry cúi đầu nhìn thuốc trong tay, phát hiện là đồ của Muggle.
Mặc dù có chút giật mình nhưng vẫn không biểu cảm mà bôi lên mặt và vết trầy trên cánh tay, sau đó đóng nắp hộp, trả lại cho Severus.
"Ừm...!cháu..." Harry rối rắm mở miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Được rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Severus Snape vào năm mười một tuổi cũng đã không biết giao tiếp với thầy ấy thế nào, lúc này lại là Severus không chút địch ý hay châm chọc, thậm chí còn dùng ánh mắt có chút kính sợ nhìn mình, Harry hoàn toàn không biết nên nói gì.
Nếu như là đấu khẩu với giáo sư Snape, anh sẽ do dự thế này.
"Cảm ơn Severus." Nhìn đôi mắt ngây thơ, thật thà đang mở lớn nhìn mình, Harry nghiêm túc nói cảm ơn, nhưng chính anh cũng không biết rốt cuộc anh có phải đang thông qua cậu bé trước mặt này mà cảm ơn Severus Snape đã bảo vệ anh, đã vì tiêu diệt Voldemort mà hy sinh hay không.
"Ngài Pháp sư, ngài không cần cảm ơn cháu đâu." Severus chớp chớp mắt, chần chừ nhìn về phía túi quần của Harry, "Đó là đũa phép của ngài sao?"
Harry nhận ra vẻ khát vọng trong đôi mắt cậu bé, mỉm cười lấy đũa phép ra, đưa tới trước mặt Severus, "Muốn xem một chút không?"
"Cháu có thể ạ?" Khuôn mặt cứng ngắc của Severus lập tức vì đôi mắt phát sáng mà trở nên sinh động.
Cậu bé run rẩy vươn tay, vừa kính sợ vừa sùng bái mà nhẹ nhàng chạm vào cây đũa phép lành lạnh, ngón tay lướt theo hoa văn trên cây đũa.
"Cháu có thể cầm thử." Nhận ra sự xúc động của Severus, lòng Harry liền mềm mại, anh quên đi nỗi bi thương, thầm nghĩ có thể ít nhiều bù đắp cho giáo sư Độc dược của mình.
Anh biết, vì ba anh mà thời học sinh của Snape không mấy vui vẻ, mà bởi vì anh, cuộc sống của Snape khi đã trở thành giáo sư cũng không hề thoải mái.
Còn về tuổi thơ của Snape, mặc dù Harry biết là không được sung túc, nhưng cũng không biết cậu bé Snape đã trải qua một tuổi thơ thế nào.
Hơn nữa, có một người ba Muggle không chấp nhận thế giới pháp thuật...!Harry hồi tưởng Eileen Prince lúc ở trường học, thật sự không thể hiểu được tại sao chị ấy lại thích một người đàn ông như vậy.
Có lẽ, chỉ là vì trốn tránh áp lực từ gia tộc Prince.
Harry hoàn hồn từ suy nghĩ miên man, cúi đầu nhìn Severus đang chăm chú nghiên cứu đũa phép của anh, nhỏ giọng khuyến khích: "Cháu có thể cầm thử."
"Cầm thử?" Severus ngẩng đầu, chớp chớp mắt không hiểu.
"Ừ, cầm lên, vẫy một cái thử xem."
"Cháu có thể...!có thể cầm đũa phép của ngài thật sao?" Severus lập tức nhảy lên, nhưng ống quần quá dài được xắn lên lại vì động tác của cậu mà tuột xuống, trong lúc đang hưng phấn, cậu giẫm phải ống quần của mình, cắm đầu ngã xuống bãi cỏ.
Nhưng dù có như thế, trên mặt Severus vẫn giữ nguyên nụ cười tươi có chút cứng ngắc – xem ra bình thường cậu bé không có thói quen cười thế này.
"Ngài Pháp sư, cháu có thể cầm đũa phép của ngài thật sao?"
Harry không trả lời, mà đặt đũa phép của mình vào tay Severus, mỉm cười nhìn cậu bé.
Toàn bộ sự chú ý của Severus lập tức tập trung vào tay mình, tay cậu khẽ run, sau đó cậu giơ cao tay, vẽ một vòng tròn không theo quy luật nào giữa không trung.
"Rắc!"
Trên đỉnh đầu hai người lập tức vang lên một tiếng nổ mạnh.
Harry cảnh giác ôm lấy Severus trước mặt mình lộn một vòng, cảm nhận được có thứ gì vừa rơi xuống chỗ ngay trước đó bọn anh ngồi.
"Cháu xin lỗi." Severus thấp giọng xin lỗi.
Harry liếc mắt nhìn cây đũa phép đã được đưa ra trước mặt mình cùng đôi tay bưng đũa phép, không nhịn được mà vươn tay vuốt vuốt mái tóc dính dầu của Severus, nhỏ giọng nói: "Tiếc quá, có vẻ như cây đũa phép này không hợp với cháu rồi.
Nhưng chờ đến khi cháu mười một tuổi, nhất định cháu sẽ tìm được cây đũa phép thích hợp với mình."
"Ba sẽ không cho cháu đi học đâu..." Vẻ mặt của Severus đầu tiên là vui vẻ, sau đó trở nên buồn bã, "Ba nói cháu và mẹ là quái vật..."
Harry thở dài, thành kiến giữa phù thủy và Muggle không chỉ phù thủy mới có.
Phù thủy cho rằng Muggle thấp hèn, mà Muggle lại cho rằng phù thủy gian ác.
"Vậy cháu cũng nghĩ mình là quái vật sao? Và ta cũng là quái vật?"
Severus lắc đầu, trong mắt hiện lên sự kiêu ngạo: "Cháu sẽ trở thành pháp sư xuất sắc nhất, ưu tú nhất.
Một ngày nào đó cháu sẽ khiến những Muggle ngu dốt kia..."
"Chớ mang thành kiến với bất kỳ ai, Severus." Harry ngắt lời Severus, kéo cậu bé nằm xuống bãi cỏ bên cạnh mình, như đối xử với một người bạn mà an ủi Severus, "Pháp sư và Muggle đều giống nhau, cũng có tốt có xấu.
Nếu không cháu cho rằng vì sao ta lại bị thương mà rơi xuống nơi này?".
W????b đọc ????ha????h ????ại ⩵ Trù????Tru????ệ ????.V???? ⩵
"Ngài bị pháp sư tấn công sao?" Severus chớp mắt, vẻ mặt khát khao được biết nhiều điều hơn về giới Pháp thuật.
"Còn nữa, sao ngài biết tên cháu là Severus?"
Harry sững sờ, sau đó mới nhận ra hai người chưa hề làm quen.
Anh là vì đã nhận ra Severus, mà Severus trước đó thì chỉ chú ý tới cây đũa phép.
Ngẫm nghĩ một lúc, Harry mới mở miệng: "Bởi vì chú quen mẹ cháu, còn nữa, chú tên Harry Potter.
Ừm..." Anh chần chừ, mong đợi nhìn cậu bé Severus Snape, "Nếu như cháu đồng ý, có thể gọi chú là Harry."
Nhớ đến vị giáo sư Độc dược vì mình mà hy sinh chưa từng gọi mình là Harry, tiếc nuối này, sau khi Voldemort chết, vẫn theo Harry một thời gian rất dài.
"Har...!Harry?" Severus bất an gọi một tiếng, thấy Harry mỉm cười mới thả lỏng, "Chú Harry, ai đã tấn công chú thế ạ?"
"Một người chú hận tám năm, yêu tám năm, cho rằng đã hiểu, nhưng cuối cùng chú mới phát hiện chú không hiểu gì về người đó cả." Harry thấp giọng cười khổ,