Tom hưng phấn nhìn dấu chấm tượng trưng cho nơi có lẽ là căn cứ bí mật trên bản đồ, sau đó lại so sánh với địa điểm trong tài liệu mà Mulciber đưa cho hắn, tính toán một chút, có thể chắc chắn, nơi mới bị phát nổ kia chính là trụ sở của căn cứ bí mật mà hắn đã từng ở ba năm.
Nghĩ đến đủ loại nghiên cứu pháp thuật trong căn cứ kia, Tom hưng phấn đến ngồi không yên.
Chỉ nói đến thành quả trong tổ nghiên cứu của hắn đã đủ khiến hắn thèm muốn, chứ chưa nói chi tới hắn từng dò xét nội dung nghiên cứu của những tổ khác.
"Chúng ta đi Đức đi." Hắn đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn Harry, "Chỗ đó có báu vật tuyệt vời chờ chúng ta đến lấy."
Harry khó hiểu mà nhìn Tom: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tom hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại niềm vui sướng vì sắp chiếm được những tài liệu pháp thuật quý giá, đưa tấm bản đồ và tài liệu tuyệt mật trong tay cho Harry.
"Đây là tin tức mà thuộc hạ của ta ở nước Đức gửi về."
Harry nhận lấy tập tài liệu không quá dày, cúi đầu mở ra đọc nội dung, nhìn ảnh chụp đính kèm ở trang cuối, không khỏi trợn to hai mắt.
Tom hài lòng nhìn vẻ kinh sợ của Harry, nở một nụ cười giả.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc Harry đọc tài liệu, hắn đã khống chế được cảm xúc hưng phấn của mình, vẻ mặt trở lại bình tĩnh như thường.
"Tính toán quãng đường và tốc độ, ta đưa ra một kết luận, nơi phát nổ kia chắc chắn chính là căn cứ bí mật!" Nói đến căn cứ bí mật, mặc dù vẻ mặt của Tom không có biến đổi gì, nhưng tốc độ nói lại không tự giác mà nhanh hơn.
"Em biết trong căn cứ đó có bao nhiêu hạng mục nghiên cứu không, Harry? Chỉ tính những gì ta dò la được, nơi đó có hàng trăm hạng mục nghiên cứu, bỏ đi những thứ không có ứng dụng thực tiễn thì vẫn còn rất nhiều hạng mục có thể khiến trình độ pháp thuật của nước Anh có bước nhảy vọt cực lớn.
Chúng ta đi lần này chủ yếu là để chiếm lấy những tài liệu kia, dù sao nghiên cứu viên ở đó không phải toàn bộ đều là người nước Đức.
Cứ nhìn vào vụ nổ kia, những người bị chết đều là pháp sư nước Anh...!Có được những tài liệu đó, địa vị của nước Anh trên quốc tế sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
Mà chỉ cần địa vị của chúng ta được nâng cao, từ nay về sau, trong đàm phán, hợp tác với các quốc gia khác, chúng ta sẽ có được những đãi ngộ tốt hơn..."
Quan trọng hơn là, liên quan đến nghiên cứu về Trường Sinh Linh Giá, hắn đang gặp phải chướng ngại, nếu như có thể tìm được một chút manh mối thì...
Tom không đợi Harry lên tiếng, liền lập tức thông qua cách thức liên hệ với các Tử Thần Thực Tử, liên lạc với Mulciber, sai y trong thời gian ngắn nhất sắp xếp một chuyến thăm viếng hữu nghị nước Đức, đồng thời để Alphard đã trở về nước từ kỳ nghỉ lễ đi cùng đoàn công tác, ám hiệu đây là chuyến đi để chiếm lấy tài liệu, cho nên nhất định phải sắp xếp những người phù hợp.
"Anh muốn đi nước Đức?" Đợi cho Tom sắp xếp, dặn dò thuộc hạ xong đâu vào đấy, Harry mới đặt tài liệu trong tay xuống, cau mày nhìn hắn.
Tom quay lại nhìn Harry, gật đầu: "Coi như là vì nước Anh, ta cũng nhất định phải đi.
Nếu ta đã biết ở đó xảy ra chuyện gì mà không tới kiếm lời thì đúng là một tên ngốc." Hắn hơi khựng lại, sau đó nhìn Harry, "Không chỉ ta, em cũng phải đi.
Đây là chuyến thăm viêngs của chính phủ nước Anh, là chuyến thăm viếng hữu nghị.
Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhậm chức của nước Anh dẫn theo bạn đời và con đỡ đầu của bạn đời tới nước Đức thăm hỏi, khảo sát thực tế."
Đương nhiên, những lời này của Tom chỉ là cái cớ bên ngoài để người khác nhìn vào.
Kế hoạch của hắn chính là dẫn theo một đoàn khảo sát, trong đó có ba đến bốn Tử Thần Thực Tử, một nhóm khác là những Tử Thần Thực Tử không làm việc trong Bộ Pháp Thuật do Noth dẫn đầu lén tới địa điểm kia tìm kiếm, chiếm lấy các tài liệu.
Nếu hắn có thể giữ chân được Chính phủ nước Đức, nhóm Tử Thần Thực Tử này có lẽ sẽ thu hoạch được không ít đâu.
Tom cười nhìn Harry, "Chuyện này rất có lợi cho sự phát triển của nước Anh, em sẽ không phản đối chứ?" Ở Bộ Pháp Thuật bao năm, kỹ năng dùng cái cớ quang minh chính đại nhất để che giấu mục đích thực sự của hắn đã đến độ xuất thần nhập hóa, dù là Harry cũng không dễ dàng nhìn thấu được.
"Nhưng còn Trường Sinh Linh Giá – Dumbldore, chúng ta mới có thêm được một chút manh mối lại từ bỏ ra? Hoặc là trì hoãn..." Harry do dự, mà Tom đã sớm nghĩ ra cách giải quyết, "Có Dumbledore và Grindelwald ở đây.
Chẳng lẽ, em cho rằng Grindelwald sẽ bỏ qua Trường Sinh Linh Giá khiến ông ấy và Dumbledore xa cách suốt mấy chục năm sao?"
"Em cho rằng..." Harry thì thào, "Anh mới càng chịu không bỏ qua cho Trường Sinh Linh Giá đó.
Vì y làm những chuyện như vậy..."
"Ta không bỏ qua cho y." Tom ôm vai Harry, nhỏ giọng nói: "Nếu như Grindelwald tìm được y, ông ấy sẽ thông báo cho chúng ta biết."
"Thật ra, em luôn cho rằng người lo lắng chuyện này nhất phải là thầy Dumbledore mới đúng.
Nhưng mà, thầy ấy tựa như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Trường Sinh Linh Giá đó.
Những năm gần đây, hình như thầy ấy không hề làm gì." Harry thở dài, cảm thấy bất kể là khi nào, anh đều không hiểu được cụ Dumbledore.
"Ông ta quan tâm, nhưng ông ta không làm gì." Tom cúi đầu trầm tư một lát, sau đó nói ra một phần suy đoán của mình, "Ta đoán là ông ta cũng không thể làm gì được.
Giữa Trường Sinh Linh Giá và chủ thể hẳn là có sự liên kết, mặc dù lúc trước Dumbledore nói ông ta phân tách chỉ có tình cảm, nhưng tình cảm cũng phải dựa trên linh hồn mới tồn tại được.
Pháp thuật thực sự rất kỳ diệu, ta nghĩ Dumbledore – Trường Sinh Linh Giá có thể cảm ứng được hành động của Dumbledore.
Đây mới là nguyên nhân Dumbledore không thể làm gì.
Với lại, có thể em không để ý, nhưng kể từ lần em vạch trần Trường Sinh Linh Giá, ông ta vẫn luôn luyện tập Bế Quan Bí Thuật."
"Bế Quan Bí Thuật?" Harry sửng sốt, sau đó không hề lên tiếng nói gì thêm chỉ có sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Phản ứng này của anh khiến Tom lo lắng, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi Harry.
"Harry, có vấn đề gì sao?"
"Không..." Harry mờ mịt lắc đầu, "Em không sao, có lẽ là em suy nghĩ quá nhiều rồi..." Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng anh lại không khống chế nổi suy nghĩ của mình.
Theo như Tom nói, giữa Trường Sinh Linh Giá và chủ thể có sự liên kết nhất định, Trường Sinh Linh Giá sẽ có cảm ứng với chủ thể, biết được những chuyện phát sinh bên phía chủ thể? Ngay cả thầy Dumbledore sau khi biết chuyện này cũng đã luyện Bế Quan Bí Thuật...
Nhớ lại lần mơ thấy Nagini xâm nhập vào Bộ Pháp Thuật sau đó tấn công ông Weasley vào năm thứ năm, cụ Dumbledore đã giao anh cho giáo sư Severus Snape, yêu cầu anh học Bế Quan Bí Thuật, Harry cảm thấy tay chân lạnh toát, cả người run rẩy.
Những cơn ác mộng về Voldemort, cả cuộc chiến bị Voldemort khống chế ở Bộ Pháp Thuật, từng cảnh một không ngừng hiện lên trong đầu Harry.
Tom lo lắng, bất an nhìn Harry toát mồ hôi lạnh đầy trán, bộ đồ ngủ trên người cũng bị mồ hôi làm cho hơi ẩm, vẻ mặt bình tĩnh mỗi lúc một biến đổi, lộ ra vẻ hoảng hốt.
"Harry?" Hắn cầm lấy bàn tay đầy mồ hôi của Harry, ghé vào lỗ tai anh, dùng giọng điệu dịu dàng, trấn an nhất nói: "Thư giãn, Harry.
Nào, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra..."
Cảm nhận thấy bàn tay Harry cứng ngắc, lạnh toát, Tom cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhẹ nhàng nhất có thể.
Hắn không biết rốt cuộc Harry liên tưởng đến chuyện gì có quan hệ với đề tài Trường Sinh Linh Giá, nhưng nhìn phản ứng của Harry, hắn biết những suy nghĩ đó không tốt đẹp gì.
Trạng thái của Harry lúc này khiến hắn sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa.
"Harry, không có chuyện gì là không giải quyết được."
Phản ứng của Harry thực sự ảnh hưởng tới Tom, hắn hoang mang nắm chặt tay Harry, cảm thấy lòng bàn tay của chính mình cũng bắt đầu đổ mồ hôi, "Harry, bình tĩnh lại! Ta nói, không có chuyện gì là không giải quyết được...!Ta ra lệnh cho em bình tĩnh lại..."
Đến khi Tom cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, đôi mắt không tiêu cự của Harry mới hơi chuyển, thở hắt ra một hơi, lắc đầu mấy cái, anh quay đầu nhìn Tom đã lo lắng đến mặt mũi tái nhợt, cắn môi đến bật máu.
"Em không sao..." Harry lắc đầu, chậm rãi lặp lại câu nới trước đó của mình.
"Nếu em còn tiếp tục nói không sao, ta sẽ ếm bùa em!" Tom hung dữ nhìn chằm chằm Harry, "Vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không có..." Harry hơi mở miệng, chần chừ một chút, cuối cùng lắc đầu, "Em thật sự không muốn nói...!Em mệt rồi, rất mệt..." Nói xong anh bước một bước, kết quả toàn thân lảo đảo chực ngã.
Tom nhanh nhẹn đỡ lấy, lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch đến gần như trong suốt của Harry, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt anh, sau đó một tay vòng qua eo, bế Harry vẫn còn run rẩy đi ra khỏi phòng đọc sách, đá văng cửa phòng ngủ của mình, sau khi đặt Harry xuống giường thì đi vào phòng tắm, xả một bồn nước ấm, rồi lại bế Harry, thả vào nước ấm, giúp anh thư giãn.
"Em..."
"Nếu như em muốn nói em không sao thì đừng nói." Tom trừng mắt nhìn Harry trong nước ấm mà khuôn mặt đã có chút huyết sắc, đứng dậy lấy tinh dầu oải hương giúp thư giãn đặt trên kệ mà Abraxas tặng, nhỏ xuống nước trong bồn.
Sau đó lại lấy một hộp cao giúp thư giãn, nâng chân Harry lên, chậm rãi mát xa, giúp anh thả lỏng thân thể đã căng cứng như đá.
Mát xa hơn