Mang theo hoài nghi về bản thân mình, Tom theo đuôi hai người lớn một trẻ nhỏ chậm rãi đi vào khu dân cư Muggle, bởi vì ý thức được nơi James Lee sắp dẫn Harry tới, cho nên Tom càng thêm lưu ý quang cảnh xung quanh.
Dù sao, James Lee không phải tên ngốc, dù kiêu căng đến đâu cũng không ngốc đến mức cho rằng một mình y có thể đối phó được với hắn và Harry.
Vì đây là khu dân cư, người không quá nhiều, cho nên rất nhanh Tom đã phân biệt ra được những người không phải dân cư ở đây.
Bởi vì các hộ gia đình đều biết nhau, gặp mặt ẽ chào hỏi, mà nếu một người không nói lời nào như hắn đi qua đây, trừ khi là tới gặp bạn bè, nếu không chắc chắn không phải là dân cư ở đây.
Nhìn có vẻ đối phương vẫn khá coi trọng hắn.
Ở đây có khoảng chừng năm, sáu người như vậy, nhưng đây mới chỉ là bề ngoài.
Tom cười nhạt, ở một góc không người, liên hệ với Tử Thần Thực Tử.
Hắb không phải người theo chủ nghĩa anh hùng, huống chi chuyện này còn liên quan đến Harry và Suriel.
Chậm rãi đi đến chiếc ghế trên khoảng sân rộng dùng để cho dân cư ngồi xuống nghỉ ngơi, Tom chăm chú nhìn vào căn nhà mà trước đó Harry đi vào.
Thông qua cửa sổ phòng bếp, thỉnh thoảng còn nhìn thấy lùm tóc đỏ hoặc mái đầu đen lướt qua!
Chết tiệt! Hai người còn cùng nấu cơm.
Harry chết tiệt, dám đưa con của bọn hắn tới nơi thế này?
Sau khi nhận được báo cáo mười Tử Thần Thực Tử đã tới, Tom mới đứng lên, chỉnh lại tây trang trên người, đi tới căn nhà kia.
Đứng trên bậc thang trước cửa, cảm nhận được nơi này có thiết lập bùa chú cảnh báo, hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai đấy?" Bên trong lập tức truyền ra giọng nói đầy cảnh giác của James Lee.
Tom cười lạnh sau đó mới lên tiếng: "Ta tới đón Harry và Suriel về nhà."
"Choang!"
Tom tinh tai nghe được tiếng có vật rơi xuống đất, sau đó là tiếng hô vui vẻ của Harry.
"Tom, sao anh tìm được đến đây?"
Cửa được mở ra, Tom lạnh lùng nhìn James Lee và Harry đang đứng trước cửa, sau đó mới nở nụ cười ôn hòa.
"Harry, sao em ra ngoài mà không nhờ người nói lại với ta?" Nói xong hắn tự động bước chân vào nhà, đưa tay xoa xoa mái tóc rối của Harry, "May mà khi đó ta có việc cần giải quyết, đúng lúc nhìn thấy em và cậu Lee đây đi ngang qua cửa sổ." Vươn tay nắm lấy tay Harry, ngón tay hơi gẩy một cái, coi như nhà mình mà đi thẳng vào phòng khách, nhìn thấy Suriel đang ngủ say trên ghế sofa đơn.
"Ngại quá, cậu Lee, phiền cậu chăm sóc cho hai ba con Harry rồi.
Nhưng nếu ta đã đến đây..." Tom đi tới bế Suriel lên, phát hiện nhóc con này đã thức giấc, đôi mắt xanh lục như màu mắt của Harry đang tò mò nhìn hắn, "Gia đình chúng ta không làm phiền cậu nữa."
"Ngại quá.
Hôm nào khác mình và Tom sẽ mời cậu tới dùng bữa." Harry cười, đứng bên cạnh Tom, vươn tay nhận lại Suriel.
Mà đuôi mắt Tom liếc thấy được cây đũa phép dưới tay áo Harry, khóe môi hắn hơi cong lên.
Quả nhiên, Harry không phải là không có phòng bị.
Tên kia cho rằng có dáng vẻ giống với bạn cũ của Harry là có thể biến em ấy thành kẻ ngốc sao?
Tom đưa tay nhẹ nhàng ôm vai Harry, tỏ ra một người chồng vô cùng chu đáo, chỉ có điều bàn tay còn lại của hắn cũng đang nắm chặt cây đũa phép dưới lớp áo tây trang, chỉ cần phát sinh bất cứ bất thường nào, hắn sẽ không chút do dự mà phóng lời nguyền.
"Nhưng mà thức ăn chúng ta làm gần xong rồi, bỏ đi thì thật đáng tiếc." James Lee cười, "Hơn nữa, đồ cậu mua cho Suriel trước đó vẫn chưa sắp xếp lại.
Không bằng hai người ở lại dùng bữa trưa xong rồi hãy đi?"
"Sắp xếp đồ đạc rất đơn giản." Tom mỉm cười, "Chỉ có điều trước đó ta và Harry đã có kế hoạch khác, cho nên thật sự không thể ở lại lâu." Nói đến đây, hắn buông Harry ra, rút đũa phép chỉ vào đống đồ đạc ngổn ngang trong phòng khách.
Mà lúc này, phần lưng không chút phòng bị của Tom đang bày ra ngay trước mặt James Lee.
Nhưng ngoại trừ Harry đang đứng bên cạnh hắn, không một người nào khác nhận ra được sự căng thẳng từ vẻ bề ngoài tưởng như thư thái, tự nhiên của hắn.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được tiếng gió ở phía sau, Tom lập tức vung một bùa chú màu đỏ về phía James Lee đứng trước đó.
Trong nhà lập tức vang lên tiếng nổ mạnh, mà Tom đã có chuẩn bị từ trước, đồng thời phóng một bùa Chắn cho Harry, một nhà ba người không ai bị thương, mà James Lee bên kia thì có chút thê thảm.
Bùa chú của Tom mặc dù không đánh trúng y, nhưng lại đánh lên tường, cả bức tường bị nổ tung, mảnh vụn rơi hết lên người James Lee.
"Muốn gài bẫy ta, mi quá đề cao chính mình rồi đó, James Lee à." Tom lạnh giọng nói: "Chớ quên, năm đó chính mi cũng thua dưới tay ta."
"Câm miệng, Riddle." James Lee hung tợn nhìn Tom, đầu của y bị mảnh vụn văng trúng mà bị thương, máu chảy xuống mặt, cộng thêm vẻ mặt hung tợn kia, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong nhã ngày thường.
"Mặc dù em đã hiểu cậu ta không phải là Ron..." Bên tai Tom đột nhiên vang lên tiếng nói của Harry, bình thản, mang theo sự thông suốt khiến người ta chua xót, "Nhưng mà, em vẫn hy vọng có thêm một người bạn.
Đáng tiếc, chuyện ngày hôm nay đã giúp em hiểu được, dù em có cố gắng thế nào, em và cậu ta..." Harry một tay ôm Suriel, đũa phép chĩa thẳng James Lee, nhỏ giọng nói: "Em và cậu ta vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè.
Có lẽ Ron có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu ấy tuyệt đối không làm như vậy."
"Bạn bè?" James Lee cười lạnh, lúc nhìn Harry, nét mặt dịu hơn một chút: "Mình chưa bao giờ muốn làm bạn với cậu, Harry." Y nói, "Mình chỉ muốn đứng ở vị trí của Riddle bây giờ..."
"Chúng ta không thể nào." Harry lắc đầu, thẳng thắn cự tuyệt James Lee, "Hơn nữa, dù kế hoạch của cậu là gì, tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ đi thì hơn." Anh bình tĩnh nói, sau đó quay đầu nhìn Tom, "Có thể chứ?"
Tom cau mày, nhỏ giọng nói: "Ta không có thói quen bỏ qua cho kẻ chống lại mình."
"Không có thói quen bỏ qua cho kẻ chống lại mình?" Harry còn chưa kịp lên tiếng, James Lee đã bật cười lạnh, "Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ngươi ư, Riddle? Đây là khu dân cư Muggle, sợ rằng tiếng nổ vừa rồi đã khiến những người dân xung quanh đi báo cảnh sát? Huống chi ngươi cho rằng ta sẽ một mình đối phó với ngươi sao?"
"Lẽ nào..." Tom tỏ vẻ vô tội, nghiêm mặt nhìn James Lee: "Mi cho rằng, ta sẽ một mình đối phó với mi?"
James Lee ngẩn người,