Những ngày sau đó, Tom không ngừng tìm đọc những ghi chép về sinh vật huyền bí trong biển sách.
Có đôi khi hắn bắt gặp Harry và Hagrid vụng trộm vào khu sách cấm để nghiên cứu về Nhện Khổng lồ rồi hỏi bọn họ một số vấn đề liên quan đến sinh vật huyền bí.
Mà trong thời gian này, hắn không mạo hiểm đi xuống Phòng Chứa Bí Mật một lần nào nữa.
Một phần là do hắn lo lắng tiếng thét chói tai đêm đó của Harry đã làm Dumbledore để ý đến nhà vệ sinh tầng ba, nóng vội tới đó nói không chừng sẽ bị lão già sắc sảo kia phát hiện.
Một phần nguyên nhân nữa là, trước khi tìm hiểu được con rắn khổng lồ toàn thân màu xanh kia là loại rắn gì, hắn không muốn mang tính mạng mình ra mạo hiểm.
Tom vẫn còn nhớ rõ cảm giác toàn thân cứng ngắc khi nhìn lướt qua đôi mắt vàng khè kia trước khi Harry thét lên.
Còn về phản ứng kỳ lạ của Harry, Tom đã bắt đầu nghi ngờ là vì nó muốn tránh cho hắn nhìn thẳng vào mắt của con rắn nên mới đột ngột thét lớn như vậy.
Những hành động của Harry Potter có vẻ như là đang bảo vệ hắn, hoặc ít nhất, hiện tại thằng nhóc chưa muốn đối nghịch với hắn.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi suy xét lại mọi việc xảy ra đêm đó, Tom đã nghi ngờ Harry biết con rắn khổng lồ trong Phòng Chứa Bí Mật thuộc loại nào, nhưng không ép hỏi nó.
Có thể thêm một người bạn thì tuyệt đối không tạo thêm một kẻ thù.
Đặc biệt, Harry Potter lại là người khiến hắn không sao nhìn thấu.
Trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, Tom ngồi một mình trong góc phòng đang chấm mực viết luận văn Lịch sử Pháp thuật.
Ở phía sau, cách hắn không xa, đám học trò nhà Slytherin đang túm năm tụm ba thấp giọng bàn tán gì đó.
Lật sách tham khảo mượn được từ thư viện tra cứu những chi tiết có liên quan đến cuộc của nổi loạn của Yêu tinh ở niên đại trước, Tom lơ đãng liếc nhìn cửa vào Phòng Sinh Hoạt Chung, đúng lúc nhìn thấy cánh cửa đá mở ra, sau đó một dáng người cao lớn bước qua, lảo đảo đi tới chỗ hắn.
"Mulciber!" Tom thẳng lưng lên, ý nhắc nhở nam sinh đầy vẻ uể oải kia rằng y đang ở nơi nào, sau đó lại cúi đầu viết tiếp bài luận văn cần nộp vào hai hôm tới.
Mulciber nghe tiếng của Tom như được uống thuốc kích thích, lập tức lấy lại tinh thần.
Y sửa sang lại áo chùng trên người, rồi mới vừa đuổi đám học trò năm dưới giải tán, vừa đi tới chỗ Tom.
"Thủ lĩnh!" Y ngồi xuống đối diện Tom, thấp giọng mà đầy hưng phấn nói, "Tôi làm được rồi!"
"Tốt lắm!" Tom không hề ngừng tay, bút lông chim vẫn sạt sạt trên giấy da dê, "Trên giá sách của giáo sư Dumbledore có thêm cuốn sách nào không?"
Mulciber hòa hoãn lại nhịp thở, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chỉ thêm hai cuốn sách, là Những pháp thuật bị bỏ quên, và một cuốn sách nhìn có vẻ như là sách của Muggle, hình ảnh trên bìa sách không hề chuyển động, có tên là Romeo và Juliet." Vẻ mặt y đầy vẻ chán ghét, "Quả nhiên là Chủ nhiệm của đám Gryffindor ngu xuẩn kia, rõ ràng có huyết thống cao quý, lại chỉ muốn gần gũi với đám Muggle hèn mọn không có tài cán gì..."
"Mulciber!" Tom ngắt lời Mulciber, ngẩng đầu lạnh lùng lườm y cảnh cáo: "Như lời cậu nói, ông ấy là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, làm học trò, chúng ta không nên phán xét hành vi của ông ấy.
Hơn nữa, dù thế nào, ông ấy cũng là một Pháp sư cường đại khiến người khác không dám xem thường."
"..." Mulciber trầm mặc một chút, sau đó mới gật đầu.
Mà Tom đã cúi đầu tiếp tục viết luận văn không hề để ý đến phản ứng này của y, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Trên giá sách, bàn làm việc và cả trong phòng của ông ấy chỉ có thêm hai quyển sách đó thôi sao?"
"Chỉ có thêm hai quyển sách đó, tôi có thể khẳng định." Thấy trong giọng nói của Tom không có ý trách cứ, thần kinh của Mulciber hơi run lên, "Trong lúc tôi bị cấm túc, Hiệu trưởng có chuyện tìm ông ấy, ông ấy phải rời đi