"Chết?" Tom gần như không thể khống chế mà bật người ngồi thẳng dậy trợn trừng hai mắt nhìn Harry, "Cậu nói người thành công chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá đã chết?" Trường Sinh Linh Giá không phải là thứ đồ giúp người ta tránh khỏi tử vong sao?
Harry nhìn thẳng đôi mắt màu đen vô tình để lộ cảm xúc hỗn loạn của Tom, nhẹ gật đầu, thở dài.
"Đúng vậy, hắn đã chết." Thật sự chết rồi!
"Sao..." Có thể? Vẻ mặt Tom trở nên không thể tin được.
Mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra, ở trước mặt Harry Potter, càng ngày hắn càng không che giấu cảm xúc thật của mình.
Ở thiếu niên này có một thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.
"Thật ra chết không có gì đáng sợ cả." Giọng điệu thâm trầm của Harry lúc nói câu này hoàn toàn không phù hợp với giọng nói non nớt của nó.
Tom ở bên cạnh không hề lên tiếng, im lặng lắng nghe cái nhìn về tử vong của cậu thiếu niên mới mười một tuổi.
"Một Pháp sư rất nổi danh đã từng nói với tôi, đối với một đầu óc tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác." Harry thản nhiên nói, giọng nói trầm trầm tạo cho người ta cảm giác bình thản, "Mà đối với vợ chồng cụ Nicholas Flamel đã sống hơn sáu trăm năm, cái chết chỉ giống như sau một ngày dài buồn chán, cuối cùng cũng có thể lên giường nghỉ ngơi."
Cái chết, giống như cuộc phiêu lưu mạo hiểm? Giống như lên giường nghỉ ngơi?
Tom kinh ngạc nhìn Harry ngồi trên thảm trải sàn đã có vẻ hơi buồn ngủ, đây là lý thuyết kiểu gì vậy? Hơn nữa, một người chỉ mới mười một tuổi như nó sao lại có cách nghĩ về cái chết bình thản như người đã sống gần trăm năm?
Từ trước đến giờ, hắn mới chỉ gặp duy nhất một người có thể bình thản đối diện với cái chết như vậy.
Đúng thế, năm hắn mới ba, bốn tuổi, trong cô nhi viện, hắn từng gặp một ông cụ đặc biệt, không hề có thành kiến với hắn.
Lúc ông cụ chết, hắn ở ngay bên cạnh, chính lúc đó, lần đầu tiên hắn ý thức được chết là gì.
Mà khi hắn biết mình là một Phù thủy, hắn đã quyết định, nhất định sẽ không để cái chết tìm đến mình.
Chết, chẳng khác nào không còn gì cả.
"Oáp..." Harry ngáp, "Tom, muộn lắm rồi đó! Chúng ta có thể để hôm khác lại thảo luận về chuyện liên quan đến chết chóc được không?"
Hắn đã định nói chuyện về cái chết với Harry sao? Tom thoáng sửng sốt, sau đó lập tức quay trở về chủ đề ban đầu của hai người, "Cậu vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ai đã đặt quyển sách này..." Hắn vào quyển sách Trường Sinh Linh Giá trên bàn, "...!vào thư viện, ở khu sách cấm mà ta có thể đi vào."
"Tôi không hề nói là tôi biết..."
"Nhưng cậu lại khẳng định người đó không phải Dumbledore!" Tom giả cười nhìn Harry, "Nếu cậu thật sự không biết người đó là ai, sao dám khẳng định không phải Dumbledore?"
Harry im lặng mấy giây, sau đó mới ngẩng đầu nói ra một câu khiến Tom dở khóc dở cười, "Nói cho anh biết thì tôi được gì?"
Được rồi, nó thật sự có một nét của Slytherin.
Tom bất đắc dĩ thừa nhận, sau đó mới suy nghĩ xem rốt cuộc thứ gì mới có thể mua chuộc được Harry Potter.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn phát hiện những gì hắn hiểu biết về thiếu niên này trong mấy tháng qua không có gì có thể mua chuộc được nó.
"Ừm, kem vị mới nhất thì sao?" Hắn dò xét nói, sau đó thấy người nào đó không chút nể mặt mà ngáp dài.
"Xin anh đấy, thời tiết này không chừng sắp có tuyết rơi, còn ăn kem được sao?" Nụ cười trên mặt Harry khiến Tom sinh ra cảm giác nguy hiểm, "Tom, thật ra tôi rất tò mò về anh, nếu như tôi nói cho anh biết toàn bộ bí mật của Hogwarts, anh cũng nên trả bằng tất cả bí mật của anh chứ?"
Dùng bí mật đổi bí mật? Hơn nữa, theo như ý của