Tổng thể chuyến thăm quan khu vui chơi Luân Đôn đối với Tom cũng coi như tạm được.
Bởi vì đang trong thời kỳ chiến tranh, khu vui chơi không có nhiều người, mà sau khi hắn lén dùng đũa phép đuổi mấy Muggle nói hắn là anh dẫn em trai đi chơi đi chỗ khác, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Ít nhất, cây đũa phép mới mua dùng rất tốt.
Tom kéo góc áo phông cẩn thận lau chùi đũa phép trong tay, thầm nghĩ từ lúc hắn ếm bùa đuổi Muggle đầu tiên nói hắn và Harry là anh em đến giờ đã mười mấy tiếng trôi qua, mà Bộ Pháp Thuật vẫn chưa thấy động tĩnh gì, điều này chứng minh cây đũa phép này vẫn rất an toàn.
Ngoài ra, hắn liếc qua nhìn Harry đang úp mặt trên bàn viết luận, hắn không thể để Harry biết hoặc đoán ra hắn đã dùng đũa phép làm gì.
"Này..." Như cảm nhận được ánh mắt của Tom, Harry nãy giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Tom, hôm nay anh ếm bùa gì lên đám Muggle kia thế?"
Động tác lau đũa phép của Tom hơi khựng lại, rõ ràng hắn đã rất kín đáo rồi cơ mà!
"Cậu biết?" Giọng nói trầm trầm vì có chút mệt mỏi mà hơi khàn khàn mang theo chút hoài nghi, "Không ngăn cản ta?"
"Chỉ là mấy bùa chú vô hại, sao tôi phải ngăn cản?" Nói đến đây, ánh mắt Harry đầy hiếu kỳ, "Có điều, anh dùng bùa chú gì thế?"
"Ừm..." Tom chần chờ một chút, cuối cùng quyết định thẳng thắn, dù sao chuyện này không đáng gì, "Người đầu tiên là bùa Vấp chân được Lestrange cải biên, trong vòng bốn giờ kẻ đó đi một bước sẽ vấp ngã một lần.
Thứ hai là bùa Phóng lớn răng, cô gái kia chỉ cần nói một lần, răng cửa sẽ lớn hơn một chút.
Người cuối cùng là bùa Căng phồng mà cậu đã có lần nói với ta..."
Hai mắt Harry càng nghe mở càng lớn, cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời Tom, "Anh sử dụng nhiều bùa chú như vậy mà đến giờ Bộ Pháp Thuật vẫn chưa tìm tới?"
Tom nhướn mày, "Ta tưởng cậu biết, chỉ cần chúng ta không sử dụng pháp thuật ở nơi chúng ta đã đăng ký với Hogwarts thì Bộ Pháp Thuật sẽ không thể tra ra được rốt cuộc là ai đang sử dụng.
Hơn nữa luật Cấm vị thành niên sử dụng pháp thuật ngoài trường học phần lớn chỉ nhằm vào những Phù thủy xuất thân Muggle.
Còn những gia đình Pháp sư thường có rất nhiều người sử dụng pháp thuật, Bộ Pháp Thuật không thể nào phân biệt được rốt cuộc có phải một Phù thủy chưa trưởng thành nào đó đang sử dụng hay không.
Về việc kiểm tra đũa phép của Phù thủy vị thành niên, số lượng quá lớn, bình thường bọn họ chỉ giám sát những học trò cá biệt..." Mà hắn để tránh mình trở thành học trò cá biệt đã tới nước Đức, tìm một Pháp sư có tiếng mua một cây đũa phép khác.
"Hóa ra là như vậy..." Harry gật đầu, sau đó Tom nghe thấy nó lầm bầm, "Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ...?"
Hắn vốn không phải là người tò mò chuyện của người khác, huống chi lúc này hắn còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Harry, cho nên hắn lờ đi câu lầm bầm vừa rồi, cất đũa phép đã sáng bóng vào túi, ngồi gần lại chỗ Harry, "Viết luận văn xong chưa?"
"Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi đúng không?" Harry lập tức nhận ra được mục đích đằng sau hành động thân thiết hiếm có này của Tom.
Tom cũng không khách khí với Harry, "Ta có thể chế tác được một tấm bản đồ có thể hiện ra vị trí của tất cả Pháp sư...!ừm...!dù người đó ở bất cứ quốc gia nào không?"
"Không thể!" Harry không cần nghĩ lập tức phủ định, "Thứ nhất là tấm giấy da dê, dù anh có dùng pháp thuật để chế tạo ra một tấm da dê đủ lớn cũng không thể đủ pháp thuật để duy trì nó hoạt động một cách phức tạp như vậy.
Phạm vi quá rộng, người cũng rất nhiều, trong quá trình chế tác sợ rằng phải hao phí một lượng