"Tom, chuyện đó thật sự chỉ là hiểu lầm..." Trên chuyến tàu cao tốc khởi hành đến Hogwarts sau kỳ nghỉ đông, Harry mệt mỏi nhoài người qua chiếc bàn chắn giữa nó và Tom, bàn tay đưa lên gạt quyển sách Tom đang tập trung đọc ra, giải thích không biết là lần thứ bao nhiêu: "Tôi thật sự không cố ý..."
"Cậu không cần phải giải thích với ta, Potter." Tom không ngẩng đầu lên, thân thể hơi ngả ra sau né tránh bàn tay vươn tới của Harry, "Đừng quấy rầy ta đọc sách."
Không phải cố ý? Tom thầm cười khẩy, mặc dù đã qua bốn, năm ngày, nhưng nghĩ lại cảnh tượng hôm đó, hắn vẫn cảm thấy vô cùng căm tức.
Mà điều khiến hắn bực bội nhất chính là, dù Harry thể hiện rất lo sợ hắn tức giận, nhưng vẫn không chịu nói ra người tên Ariana rốt cuộc có quan hệ gì với Dumbledore và Grindelwald.
Thậm chí, ngay cả nó và Grindelwald đã nói gì với nhau trong căn phòng đó, nó cũng không nói cho hắn biết.
Dù trong lần gặp đầu tiên đó, phần lớn thời gian Grindelwald đều thể hiện như một ông lão hiền từ, cũng không tỏ thái độ gì với việc hắn đã phá hủy nửa trang viên Grindelwald, nhưng Tom hiểu rất rõ Grindelwald vốn chẳng phải một ông lão hiền từ.
Dùng một câu Harry từng nói, danh xưng Chúa Tể Hắc Ám của Grindelwald chính là dùng vô số hài cốt của người vô tội mà dựng thành...!Mặc dù y không trực tiếp giết người, nhưng chiến tranh phạm vi lớn ở thế giới Muggle đã kinh động đến thế giới Pháp thuật, làm tất cả đều hoảng loạn.
Một Chúa Tể Hắc Ám lại cười nói không sao cả với kẻ đã phá hủy nửa trang viên của mình, điều này càng khiến Tom muốn biết rốt cuộc y và Harry đã có giao ước gì! Mặc dù biết rõ hắn không bị Grindelwald căm ghét, hay thậm chí là giết chết chắc chắn là có liên quan đến giao ước của bọn họ, chuyện này chứng minh mặc dù Harry không chịu nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó, nhưng vẫn luôn suy nghĩ cho hắn.
Nghĩ tới đây, tâm trạng tối tăm của Tom mới giảm đôi chút.
Nhưng, hắn rất không thích cảm giác bị giấu diếm!
Lần nữa giơ cao quyển sách trên tay lên như để tránh bàn tay có thể sẽ vươn tới lần nữa của Harry, Tom hơi nghiêng người, dùng đuôi mắt liếc Harry, tay còn lại lật trang, nhưng vốn dĩ không hề đọc được chữ nào.
"Tom?"
Nghe tiếng gọi ai oán này, Tom không tự chủ mà nhíu mày, "Nếu như cậu cảm thấy quá nhàm chán, có thể ra ngoài dạo chơi.
Ta đang đọc sách, không rảnh chơi mấy trò chơi vớ vẩn với cậu."
"À..." Harry vô tội nhìn hắn mấy giây, cuối cùng thở dài thườn thượt một tiếng, rời toa tàu bị Tom chiếm riêng, vô thức đi dạo trên hành lang.
Nghe thấy cửa toa tàu khẽ đóng lại, Tom mới thở ra một hơi, đặt quyển sách trên tay xuống ghế ngồi.
Hắn phát hiện, hắn càng ngày càng không có cách nào đối phó mỗi khi Harry phụng phịu, cũng không cách nào không đếm xỉa đến sự hiện hữu của nó.
Ngẫm lại quan hệ hắn đã lờ mờ suy đoán của Grindelwald và Dumbledore, lại liên tưởng đến thái độ đã thay đổi gần đây của mình với Harry, Tom không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hắn sẽ không thật sự thích tên nhóc mà từ khi xuất hiện đã không thuộc phạm vi khống chế của hắn đấy chứ?
Mà tên nhóc đó mới chỉ mười hai tuổi thôi đấy!
Không, không phải mười hai tuổi, mấy tháng nữa là nó mười ba tuổi rồi.
Dù là Slytherin, mười hai tuổi có bạn trai hay bạn gái cũng không phải là ít – Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu Tom – mà có khi nào mi cảm thấy nó ngây thơ giống đám nhóc mười hai tuổi?
Có điều...!Mỗi lúc chỉ có một mình, Tom cũng không cố che giấu nữa mà thở dài một tiếng.
Nghĩ đến vẻ mặt của Grindelwald khi bọn hắn nhắc đến Dumbledore, Tom lại cảm thấy khủng hoảng.
Nếu như yêu một người sẽ trở nên lo được lo mất như vậy, thậm chí một lúc nào đấy sẽ phải từ bỏ lập trường của mình...
Tom ngẩng đầu nhìn cánh cửa mờ hơi, trong lòng