Vẻ mặt lưỡng lự do dự của Harry xem ra còn khiến Tom thấy thích thú hơn nửa thân trần trụi của Mark.
Hắn ngã ra sau dựa vào lưng ghế nhấm nháp nước bí đỏ, tâm tình thoải mái vô cùng.
Đối với người hoạt bát như Harry, chỉ cần nó có cảm giác với hắn, tất cả đều không còn vấn đề.
"Thế nào, nói ra tâm tình của mình cũng cần phải nghĩ?" Tom nhướn mày, "Đừng nói dối ta, Harry."
"Tôi không có ý định đó!" Harry liếc Tom một cái, sau đó chuyển đề tài, "Về quả trứng vàng, anh định thế nào? Còn nữa, tôi cảm thấy chúng ta ở đây quá lâu rồi đấy, có khi trọng tài đã tuyên bố nội dung của bài thi thứ hai rồi, anh ra muộn sẽ bất lợi!" Nói xong, nó bưng cái khay trên bàn lên, "Tom, cuộc thi này rất quan trọng, anh không nên bỏ lỡ những lời nhắc nhở về bài thi thứ hai." Harry đẩy cánh cửa, "Tin tưởng tôi, Tom, phần thi này rất quan trọng!"
Tom liếc nhìn Harry, rồi nghiến răng đứng dậy.
Lúc đi ngang qua Harry, hắn thấp giọng cảnh báo: "Đừng tưởng rằng em có thể thoát, Harry.
Một ngày nào đó ta sẽ khiến em chính miệng thừa nhận em thích Tom Riddle này!"
"Anh cứ thong thả chờ đi." Harry giả cười, đi theo ra khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng Tom phía xa, nụ cười trên mặt sáng lạn.
"Nếu như chúng ta thật sự có thể ở bên nhau, một ngày nào đó tôi sẽ chính miệng nói cho anh nghe." Nó nhỏ giọng lầm bầm, nhìn xuống miếng bánh bí đỏ bị Tom nhét vào tay, nhíu mày, "Tôi còn quên chưa nói cho anh biết, tôi...!no rồi!"
Tom vì vội vã rời đi mà không nghe được những lời lầm bầm của Harry phía sau, hắn vừa ra đến cửa chính của tòa lâu đài thì chợt bị một học trò nhà Slytherin gọi lại: "Anh Riddle, trọng tài cùng các quán quân đang ở trong lều chờ anh! Nghe nói là tuyên bố thể lệ phần thi thứ hai!"
"Cảm ơn!" Tom cười với cậu học trò kia một cái, tiếng khen ngợi Phần thi đấu của anh quả là xuất sắc, rất xứng đáng cho hạng nhất theo vào trong lều.
"Xin lỗi, tôi đến trễ." Tom hít một hơi sâu, vẻ mặt như thường chào hỏi tất cả mọi người rồi đi tới bên cạnh hai Quán quân khác.
"Tốt lắm, các Quán quân đã có mặt đầy đủ.
Tôi cũng không làm mất thời gian nữa, quả trứng trong tay các ngươi chính là gợi ý cho bài thi thứ hai, và bài thi thứ hai sẽ diễn ra vào buổi sáng ngày hai mươi bốn tháng hai.
Tính từ hôm nay, các cô cậu có tròn ba tháng để giải câu đố và chuẩn bị cho trận đấu.
Như vậy, chúc may mắn."
Quan viên của Bộ Pháp Thuật nói chuyện đơn giản mà thẳng thắn, tất cả các Quán quân đều gật đầu rồi xoay người định rời đi.
Khi Tom – người gần cửa nhất vén rèm lên, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói của thầy Dippet.
"Tom, trò ở lại một chút, nhóm trọng tài có chuyện muốn hỏi trò."
Tom khựng lại một chút, sau đó mời xoay người cười tươi.
"Vâng, thưa thầy Hiệu trưởng." Nên tới thì sẽ tới, nhưng chỉ cần hắn không muốn nói, e rằng những quan viên của Bộ Pháp Thuật kia cũng không thể nói được gì.
Hắn tự nhiên bước qua hai Quán quân đầy mặt thắc mắc, thẳng lưng đi tới trước mặt đám người già thành tinh kia.
Ánh mắt lướt qua đám người đó một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Dumbledore và Grindelwald đang nhàn nhã ngồi trên ghế – hai người đều mỉm cười nhìn hắn gật đầu – rồi mới quay đầu nhìn thầy Dippet.
"Thầy muốn hỏi trò chuyện gì, thưa thầy Hiệu trưởng?"
"Chuyện là thế này, cậu Riddle, tuy rằng bài thi thứ nhất của cậu rất hoàn mỹ, là vô cùng hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng quá trình lại có chút vấn đề." Một vị trọng tài mà Tom không biết tên bước lên trước một bước nói – Tom nghĩ một hồi mới nhớ ra đây là vị trọng tài do Ty hợp tác quốc tế phái tới.
"Có vấn đề gì, thưa ngài?" Tom giả cười nhìn vị viên chức đã cho hắn điểm tuyệt đối, vẻ mặt không hiểu ông ta nói như vậy là có ý gì.
"Hiệu trưởng trường Durmstrang thắc mắc vì sao trò không làm gì lại khiến Nhện Khổng lồ tám mắt kia sợ hãi đến vậy, nghi ngờ Hogwarts đã lợi dụng ưu thế chủ nhà mà có chuẩn bị trước.
Cho nên, chúng ta giữ trò lại để cùng tới gặp Nhện Khổng lồ tám mắt kia kiểm chứng."
"Gặp Nhện Khổng lồ tắm mắt kia?" Tom thoáng sửng sốt, sau đó như chợt hiểu ra, liền cười: "Đương nhiên là được, trò nhớ Nhện Khổng lồ tám mắt có thể nói, hơn nữa còn có trí tuệ cực cao.
Trò không có bất kỳ ý kiến gì, thưa ngài."
Phong thái quý tộc đúng chuẩn Slytherin của Tom khiến Hiệu trường Durmstrang và Beauxbatons đỏ mặt.
Trong quá trình thi đấu chắc chắn hắn không phạm quy, hơn nữa dù loài nhện tám mắt có trí tuệ cao tới đâu cũng chỉ là con thú mà thôi.
Nỗi sợ hãi tự nhiên đến khi các sinh vật đối diện với thiên địch của mình, điều đó không thể khiến bọn họ chứng minh là hắn gian lận, cho nên, Tom, một chút bối rối cũng không có.
Đi theo một đám người chậm rãi quay lại sân đấu, Tom đứng trước lồng giam của con nhện tám mắt khổng lồ, con nhện liền sợ hãi lập tức lùi lại hai bước, sau đó nhìn hắn với vẻ sợ hãi không thể xác định.
Trên người Tom vẫn còn vương mùi của Tử xà, những Pháp sư kia không cảm nhận được, nhưng bản thân là loài sinh vật, tất cả giác quan của nó đều nhạy cảm hơn con người, lẽ tất nhiên nó sẽ nhận ra được thiên địch ở gần rất nguy hiểm.
"Chuyện này..." Tom đã biết rõ nhưng những người kia vẫn không hiểu gì.
Nếu nói trong trận đấu Tom gian lận, vậy thì bây giờ vì lý do gì Nhện tám mắt không lồ vẫn sợ hãi như thế?
"Tom!" Mọi người nhìn nhau, cuối cũng vẫn là Hiệu trưởng chủ nhà – thầy Dippet bị ép phải lên tiếng: "Trò có thể giải thích vì sao Nhện tám mắt không lồ lại sợ trò đến thế không?"
Bọn họ đều là pháp sư trưởng thành nó còn không sợ, vì cớ gì mà lại sợ một học sinh chưa tốt nghiệp này?
"Chuyện này..." Tom chần chừ một chút, lúc này chính là thời cơ tốt để hắn công bố thân phận người thừa kế Slytherin của mình, chỉ có điều, hắn vẫn không có một bằng chứng hay nhân chứng thuyết phục nào, "Đây là bí mật gia tộc, trò không thể nói được ạ.
Chỉ có thể nói, lần tranh tài này trò đã gặp may, bởi vì tất cả nhện, bất kể loài nhện gì cũng đều sợ hãi mà tránh đi..."
"Trò là con cháu của Gia tộc nào?" Một vị quan chức thô lỗ ngắt lời Tom đang không biết phải nói sao cho phải, "Riddle? Đây không phải là một gia tộc thuần huyết đi? Ít nhất trong Bộ