Nghe được tiếng rên rỉ gần như cầu khẩn của Tom, thân thể Harry lập tức lại mềm nhũn ra.
Cảm nhận được điều này cùng thân thể nóng hổi đang áp sát lên thân thể mình đến không có kẽ hở thật khiến người ta kích động.
Tom hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong thân thể Harry.
"Đừng!" Thân thể Harry căng cứng, "Tôi thật sự không thể, Tom." Nó hốt hoảng nghĩ cách ngăn cản Tom, "Chẳng lẽ anh quên, chúng ta là kẻ thù? Chẳng lẽ anh chưa từng hoài nghi tôi tới nơi này chỉ là vì muốn giết anh?"
Những lời nói nơi đáy lòng này đã thành công đập tắt dục vọng đang trào dâng mãnh liệt của Tom, hắn từ từ rút tay khỏi thắt lưng Harry, lẳng lặng ôm nó, ngoài ra không còn hành động nào khác.
Harry nói rất đúng, trong khi tất cả vấn đề đều chưa được giải quyết, quan hệ mật thiết thế này có lẽ sẽ mang đến tai họa ngầm về sau.
Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, cho đến khi nơi nào đó trên cơ thể không còn căng trướng, khó chịu nữa, hắn mới khàn giọng nói, giọng điệu mang đến cho người ta cảm giác gì đó không nói rõ được thành lời: "Harry, ta nghĩ em về đây không phải vì muốn giết ta."
Harry lúc này mới từ trong ngực Tom ngước đầu lên, mặt hắn tuy còn hơi ửng hồng nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, lời nói ra cũng không mang chút mờ ám nào.
Nó nhướn mày, giễu cợt nói: "Sao anh lại biết tôi chưa từng có ý nghĩ muốn giết anh?"
Đúng vậy, ngay từ lúc đầu đến thế giới này, nó đã thực sự muốn giết chết Tom Riddle để kết thúc mọi chuyện.
Nhưng trải qua mười một năm từ một đứa trẻ sơ sinh thành một thiếu niên, cuối cùng nó đã không còn ý nghĩ đó nữa.
Nếu giết một người tương lai sẽ trở thành sát nhân một cách tùy tiện như vậy, nó có khác gì Voldemort.
Nó chỉ muốn thay đổi lịch sử, cho nên lúc đầu đến ở nhà Riddle là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Ngăn cản lần giết người đầu tiên của Tom Riddle, ngăn cản hắn chế tạo Trường Sinh Linh Giá rồi trở thành một Chúa Tể Hắc Ám điên cuồng, có lẽ sẽ thay đổi được tương lai.
Nghĩ đến cả nhà Riddle, sắc mặt Harry hơi đổi, nó lập tức từ trên người Tom ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình.
Tom nằm trên thảm, ngắm nhìn Harry kéo quần áo lại, che đi làn da nhẵn nhụi màu lúa mạch, ánh mắt lại nóng rực.
Nhưng lần này hắn không làm gì, chỉ lười biếng ngồi dậy, thuận tay kéo thẳng nếp nhăn trên áo chùng của mình, sau đó lại lẳng lặng nhìn Harry luống cuống tay chân sửa sang quần áo.
Mãi đến lúc quần áo Harry đã che kín từ cổ đến chân, Tom mới mở miệng: "Em chưa từng nghĩ đến sẽ giết ta, điều này trong lòng em hẳn rõ, mà ta cũng có thể cảm nhận được.
Dù lần trước em hiểu lầm ta giết chết cả nhà Riddle, em cũng chưa từng nghĩ đến việc giết ta.
Harry, dù ta nói đúng hay không, em đều không lừa được chính bản thân mình, không phải sao?"
Nếu Harry thật sự muốn giết hắn, nó đã không cầm tờ báo kia đến chất vấn mà e rằng đã cầm đũa phép đến quyết đấu rồi.
Nói cách khác, trong lúc Harry tức giận, hắn đưa đũa phép của hắn cho nó lâu như vậy mà nó cũng không có chút hành động bất thường nào.
Điều này chứng tỏ, kẻ thù tương lai này của hắn, vốn không hề có suy nghĩ giết hắn để giải quyết hết thảy vấn đề.
Mà việc đưa đũa phép của mình cho Harry kiểm tra, Tom cảm nhận được rõ ràng, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng kết quả thu được không nhỏ.
"Harry." Cẩn thận suy nghĩ một lát, Tom mới nghiêm túc nhìn Harry mở miệng: "Ta không biết tương lai ta sẽ làm ra những chuyện gì khiến em phải mạo hiểm rời khỏi thời đại sống của mình quay lại quá khứ, nhưng ở thời điểm hiện tại, ta tuyệt đối không muốn ta của tương lai và em hiềm khích với nhau.
Cho nên, hãy kể cho ta, tương lai rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lúc nói ra những lời này, mắt Tom sáng rực hẳn lên.
Đối diện với đôi mắt đó, Harry thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.
Một lúc sau, nó mới bất đắc dĩ lên tiếng: "Tôi chỉ là bị người đuổi giết nên mới du hành thời gian mà thôi." Nó cười khổ, "Tom, tôi vốn không phải vì anh mà cố ý trở về thời đại này.
Cho nên, anh đừng cố hỏi nữa." Nói đến đây, Harry còn đưa ra được một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, "Du hành thời gian có một quy tắc trọng yếu, đó là tuyệt đối không để lộ chuyện của tương lai."
Tom nghe được câu cuối của Harry hơi sửng sốt, rồi lập tức có phản ứng lại: "Vậy trước kia em nói em bị một kẻ điên loạn truy sát từ nhỏ là giả?"
"Chuyện đó..." Harry ngẫm nghĩ, "...!là thật.
Tôi chỉ không thể nói với anh những chuyện có liên quan đến anh mà thôi.
Cho nên anh đừng phí công hỏi nữa." Hơn nữa nói cho anh biết thì có tác dụng gì, tôi chắc chắn sẽ không cho anh đi theo vết xe đổ.
Tom thở dài một tiếng, vươn cánh tay Harry ôm vào trong ngực, ngửi hương thơm ngát trên tóc Harry, nhỏ giọng thì thào: "Ta phải nói gì thì em mới có thể tin tưởng ta đây?"
Harry im lặng rất lâu, cuối cùng mới lạnh nhạt phun ra hai từ: "Nói thật!"
Nói thật? Tom cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Harry, cười khổ.
Nói thật tất thảy với một người là chuyện không hề dễ dàng, nhưng nếu để có được trái tim Harry thì sao? Hắn có nên thử một lần?
"Harry, em muốn ta nói thật chuyện gì?"
Harry im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói ra yêu cầu đầu tiên khiến Tom nhíu mày: "Tôi muốn biết nguyên nhân Gaunt giao chiếc nhẫn gia truyền cho anh.
Còn chuyện cả nhà Riddle bị giết, anh phân tích xem, hung thủ có thể là ai?"
Nếu hai vấn đề này Harry tách ra mà hỏi, đối với hắn không phải vấn đề lớn.
Nhưng Harry lại cố ý hỏi cùng lúc như vậy khiến hắn không khỏi có chút đau đầu.
Về nguyên nhân cả nhà Riddle bị giết, hắn vừa xem tin tức đã đoán được bảy tám phần.
Có điều, nếu nói cho Harry biết bây giờ chỉ sợ nó sẽ lại đứng ở phía đối lập với hắn.
"Anh đang do dự, Tom." Harry giãy mình khỏi vòng tay hắn, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn,