Đứng ở sân ga bên cạnh nhà ga King Cross, Tom và Harry nhìn từng đám học trò Hogwarts rời đi, không hề chủ động nói với ai một câu nào.
Tom vẫn luôn nhớ lại ngày hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Cuối cùng, Harry vẫn không nói ra điểm mấu chốt của cậu là gì, mà Tom cũng lần đầu tiên nhận ra vấn đề chân chính giữa hắn và Harry.
Harry nhiều lần từ chối hắn, giống như hắn suy đoán, không phải bởi vì cậu không có tình cảm với hắn, mà là Harry đã nhìn thấy trước được khoảng cách giữa hai người trong tương lai sẽ xa đến thế nào.
Vấn đề bây giờ là, Harry không muốn từ bỏ niềm tin cậu kiên trì giữ vững bao nhiêu năm nay, mà hắn cũng không muốn từ bỏ vinh quang cùng quyền lực tuyệt đối mà tương lai hắn nhất định sẽ nắm giữ.
Hai người trong tương lai với hai quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau sẽ chỉ giao nhau tại điểm cuối cùng.
Mà nếu như hắn vượt qua giới hạn ở thời điểm này, Harry đang án binh bất động nhất định sẽ không chút do dự mà rời xa hắn.
Vấn đề nan giải thế này, sợ rằng mới chỉ có hai người khác từng đối mặt.
Có điều, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tom thật sự không muốn tìm đến hai người kia.
Khẽ cười khổ một tiếng, lúc này Tom mới nhìn sang Harry bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì, cảm thấy càng ngày hắn càng không hiểu được người bên cạnh.
Nếu như Harry nói ra yêu cầu của cậu thì hắn đã không cần tự tìm phiền não.
Nhưng nếu Harry nói ra, mà hắn lại không thể làm, sợ rằng quan hệ của hai người sẽ trở nên căng thẳng.
Mà sự thật chứng minh, làm rõ được tình cảm của Harry đối với mình càng làm Tom thêm mâu thuẫn.
Lần nữa thở dài, Tom đưa tay kéo hành lý của mình, làm như không thấy hành động tương tự nhưng chỉ chậm hơn mình chưa tới một giây của Harry, mặc kệ tất cả người trong sân ga đều nhìn theo hai người từ dáng vẻ bề ngoài đến khí chất bên trong đều có phần giống nhau tựa như anh em một nhà, hai người một trước một sau đi ra khỏi sân ga, bước vào một quán cà phê.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tom cầm lấy thìa quấy cốc cà phê rẻ tiền, nhìn dòng xe đi qua đi lại bên ngoài.
Chiến tranh Thế Giới lần thứ hai đã vì Grindelwald hỗ trợ phía sau đột nhiên rút lui mà kết thúc, Luân Đôn vốn không bị ảnh hưởng nhiều lúc này lại càng thêm náo nhiệt.
Nhìn đám người Muggle vì ba bữa ăn mỗi ngày mà vội vội vàng vàng bên ngoài cửa sổ, Tom đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ lạ, tựa như đây là một giấc mơ, không rõ người trong mơ là hắn hay là đám người Muggle kia.
"Bọn họ đều vì cuộc sống tốt đẹp hơn mà cố gắng." Giọng nói mang theo sự cảm thán cùng nể phục của Harry vang lên bên tai Tom.
Tom căng thẳng toàn thân, sau đó mới giả cười, "Vì không biết có một ngày sẽ chết sao?" Hắn giễu cợt, "Tính mạng của chúng còn không đáng giá bằng lũ trùng.
Trùng còn có thể làm độc dược, mà bọn chúng, ngoại trừ hà hiếp, chèn ép những pháp sư cao quý chưa có năng lực tự vệ ra thì có thể làm gì?"
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua ở cô nhi viện, Tom siết chặt chiếc thìa sắt như muốn bẻ gãy.
Hắn hừ lạnh, vẻ mặt bình thản vừa thoáng hiện lên kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười giả mà ẩn chứa phẫn hận.
"Bọn họ..." Harry uống một ngụm nước trái cây, nhỏ giọng lẩm bẩm, "...hiểu thế nào là yêu thương."
"Chẳng lẽ ta không hiểu sao?" Tom lập tức phản bác, "Harry, em nghĩ tại sao ta lại ngồi đây?"
Bàn tay Harry khẽ run lên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tom, nụ cười hoài nghi trên mặt nó khiến Tom nhíu mày.
"Tom, để tôi kể cho anh nghe mười một năm trước tôi sống thế nào nhé?"
Mặc dù nhà ga là nơi có rất nhiều người qua lại, nhưng quán cà phê này lại không có quá nhiều khách.
Mà Tom và Harry ngồi trong góc khuất nhất, là một chỗ ngồi rất tốt để trò chuyện.
"...!Tôi từng oán giận bọn họ, ghét bọn họ, nhưng khi chân chính rời xa cả nhà dì dượng, tôi mới hiểu được, tôi oán giận bọn họ, ghét bọn họ chỉ bởi vì bọn họ chưa từng yêu thương tôi.
Dì yêu chồng dì và con trai của dì, bọn họ cũng yêu dì ấy.
Dì ấy cũng yêu má tôi nữa."
"Nếu như bà ấy yêu thương má của em..." Tom khẽ búng ngón tay, "...!vậy tại sao bà ấy lại không yêu thương em?"
"Bởi vì, tôi là một trong những người hại chết má tôi." Ánh mắt Harry phức tạp nhìn Tom – mà anh chính là một hung thủ khác.
"Vì thế, tôi nghĩ có rất nhiều người căm giận tôi.
Má tôi là một pháp sư xuất thân Muggle, nhưng má lại ưu tú đến nỗi khiến giáo sư Slughorn đến mười mấy năm sau vẫn còn khen ngợi.
Má xuất sắc, hiền lành, nhiệt tình, chính trực, vui vẻ.
Người phụ nữ như vậy ai mà không thích chứ? Cho nên vì cái chết của má mà căm giận tôi, tôi có thể hiểu được."
Ít nhất nó hiểu được thái độ của vị giáo sư Độc dược đối với mình.
"Em..." Tom nhìn thái độ của Harry, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Hắn uống một ngụm cà phê vì đã lạnh mà càng thêm đắng, "...thật tốt bụng." Nếu như là hắn, sao có thể để đám người kia sống tốt, càng đừng nói đến việc bảo vệ chúng.
Hắn không tự tay giết chết đám người ngược đãi hắn đã xem như...!Thôi, Tom không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác – có lẽ đây chính là vấn đề cốt lõi nhất giữa hắn và Harry.
Harry tốt bụng, thậm chí không muốn làm tổn thương đến những người đã từng gây tổn thương cho cậu.
Dù không thích bọn họ nhưng vẫn sẽ theo bản năng mà bảo vệ họ.
Còn hắn, Tom Riddle, thà rằng hắn phụ tất cả mọi người chứ quyết không để cho người khác phụ hắn.
Hai nét tính cách này vốn không xung đột quá lớn với nhau, bởi vì bọn hắn đều là pháp sư, mà người hắn muốn có kết cục thê thảm lại là Muggle.
Từ trước đến giờ, hắn luôn cho rằng Muggle là sự tồn tại thấp hèn, chứ không đáng là kẻ khống chế toàn bộ thế giới, chèn ép, thậm chí là giết chết những pháp sư không có năng lực phản kháng tình cờ bị bọn chúng phát hiện, càng không xứng khiến giới pháp thuật phải sống chui sống lủi, không dám biểu lộ năng lực ưu việt và huyết thống cao quý hơn đám Muggle đó ra ngoài.
Thế giới này vốn nên để pháp sư có năng lực và mang huyết thống cao quý thống trị.
Lũ Muggle hèn mọn không biết đến tồn tại và địa vị của bọn hắn còn không sánh bằng lũ Gia tinh.
Nhưng mà, Harry không cho là như vậy.
Harry cho rằng là một pháp sư có năng lực cao hơn nên có trách nhiệm bảo vệ Muggle.
Bảo vệ?
Tom cười lạnh, hắn không rõ tại sao Harry còn muốn bảo vệ đám Muggle đã từng gây tổn thương cho cậu lúc nhỏ.
Đám Muggle đó, đã từng thật lòng quan tâm, yêu thương cậu chưa? Đã có ai yêu cậu hơn hắn chưa? Vậy mà chính đám Muggle đó lại trở thành rào cản giữa hắn và Harry.
Tom suýt chút nữa đã vì chuyện hoang đường này mà cười lạnh, có điều hắn chợt nhận ra, nếu không phải Harry có tính cách như thế, sợ rằng lần đầu tiên gặp hắn, nghênh đón hắn không phải là một khuôn mặt ngây thơ tươi cười cùng bàn tay vươn ra, mà là một Avada Kedavra không chút nương tay.
"Harry." Tom vươn tay qua chiếc bàn nhỏ ngăn giữa hai người, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Harry, nhỏ giọng thì thào, "Em như vậy sao có thể khiến ta không thích em đây?"
"Hả?" Harry mờ mịt ngẩng đầu.
Tom đột nhiên có cảm giác được giải thoát, hắn cười dịu dàng, tựa như buổi trưa gặp mặt lần đầu tiên đó, chỉ có điều lần này đã không còn sự phòng bị.
Hắn muốn xác định một chuyện.
"Ừm." Khẽ phát ra một âm tiết không có ý nghĩa, Tom nhỏ giọng nói: "Ta có một số việc cần một mình đi làm..."
"Thật đúng lúc." Vẻ mặt mờ mịt không hiểu trên mặt Harry lập tức biến mất, "Tôi cũng có việc cần một mình đi làm."
Tom sửng sốt, có chút không quen với việc Harry gạt hắn sang một bên như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi quen biết đến bây giờ, chuyện Harry giấu hắn còn ít sao?
"Vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại khu vui chơi kia vào ngày sinh nhật em?" Tom thăm dò nói, hiện tại trang viên Riddle đã không còn một bóng người, Gaunt cũng đã bị nhốt vào Azkaban, Harry sẽ không trở lại làng Hangleton Nhỏ nữa.
Harry nghe thấy khu vui chơi, hai mắt lập tức sáng ngời, gật đầu lia lịa.
"Vậy chúng ta một tháng nữa gặp lại." Nói xong nó đứng dậy, xoay người rời đi.
Tom ngồi đó nhìn dáng người nhỏ bé của Harry dần biến mất trong tầm mắt rồi mới đứng lên.
Đã đến lúc đi tìm hai người kia rồi.
*
Mặc dù đã quyết định đi tìm Grindelwald và Dumbledore, nhưng muốn tìm hai lão già thành tinh kia nào có dễ dàng như vậy.
Sau khi Harry rời khỏi quán cà phê, Tom liền gửi một lá thư cho Grindelwald, rồi lần theo dấu vết pháp thuật Harry để lại mà đuổi theo, cuối cùng tìm đến một nơi thật khiến hắn cười khổ – quán Cái Vạc Lủng!
Nơi này đâu đâu cũng là pháp sư.
Vốn vì sợ Harry phát hiện mà hắn hết sức khiến cho dao động pháp thuật của mình yếu đi đến không còn dấu vết.
Tom quan sát tất cả các lối ra vào quán Cái Vạc Lủng, cẩn thận cảm nhận dao động pháp thuật bên trong rồi mới quyết định thuê một phòng ở đó.
Hiện tại hắn có một nghìn Galleons tiền thưởng, đương nhiên không còn phải ở trong những nhà nghỉ Muggle rẻ tiền kia nữa.
Nhưng Tom cũng không hoang phí mà chọn một nhà nghỉ cao cấp, quán Cái Vạc Lủng cũng rất tốt, rất thích hợp để chờ đợi hồi âm của Grindelwald, thuận tiện tìm hiểu động