Hũ Giấm Nhà Yến Nhi

62: Quấy Rối Ôm Và Hôn


trước sau


Anh thô bạo và điên cuồng đẩy cô gái vào góc hôn, động tác bạo lực như muốn nuốt sống cô, mất đi hết khí chất cao quý, và xa cách thường ngày.
Lúc này anh như trở thành một người hoàn toàn khác, điên cuồng, say mê, bàn tay to lớn nhào nặn cặp m ông tròn trịa của cô gái, mơ hồ có xu hướng thò tay vào trong váy...
Mộ Dung Kiều Kiều nhận ra chiếc váy màu đỏ rực, không thể tin được che miệng lại.
Hóa ra lời con hồ ly đó nói là sự thật!
Cô ta thật sự là bạn gái của anh Tiêu, nhưng điều khiến cô đau lòng không phải là nhận thức này mà là cảnh tượng trước mắt.
Cô đã tưởng rằng dù anh Tiêu có bạn gái thì đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân lạnh nhạt, hay một bình hoa để chiếu lệ người lớn và ngăn chặn thế giới bên ngoài tung tin đồn thất thiệt.
Suy cho cùng, một người bản chất lạnh lùng, thờ ơ và xa cách như anh thì không thể có cảm xúc chứ đừng nói đến việc yêu một ai đó.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy anh ấy hôn cô gái, dù có bị cô ấy không muốn thì anh vẫn không thể kiềm chế được.

Anh ấy không khác gì tất cả những người đàn ông đang yêu và không kiểm soát được bản thân.
Anh Tiêu thực sự đã bị con hồ ly tinh đó quyến rũ!
Con hồ ly tinh đó bản chất ph óng đãng, lăng nhăng và chỉ muốn tiền của anh!
Cô phải vạch trần cô ta! Anh Tiêu phải biết bộ mặt thật của cô ta xấu xí và ghê tởm đến mức nào!

Cung Sở Tiêu hôn nhẹ nhàng cô gái đang ngủ, từ trán đến chóp mũi rồi đến đôi má xinh đẹp của cô, khi anh chạm vào đôi môi ẩm ướt và mềm mại, anh gần như không thể ngừng m*t lấy môi cô.
"Bùm bùm bùm"
Chiếc điện thoại dưới chân rung lên đã đánh thức anh, khi nhìn thấy ba chữ Tống Văn Trạch nhấp nháy, tất cả d*c vọng trong mắt anh đều mờ đi, thay vào đó là một cảm giác giết chóc thoáng qua.
Anh nhấc điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
Giọng nói lo lắng của Tống Văn Trạch lập tức vang lên ở đầu bên kia: "Yến Yến, cuối cùng thì em cũng đã trả lời điện thoại! Làm anh sợ chết khiếp.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nói nhanh đi, anh rất lo lắng cho em.

Nói cho anh biết em hiện tại ở đâu, anh tới đón em!"
"Yến Yến! Yến Yến? Yến Yến?"
Mặc dù cuộc gọi đã được kết nối nhưng không ai lên tiếng.
Sau một hồi im lặng, Tống Văn Trạch dường như cảm nhận được điều gì đó, dừng lại vài giây: "Cung thiếu, là anh phải không?"
Tiếng ma sát của quần áo và âm thanh của cô gái đột nhiên truyền đến.
Cung Sở Tiêu cầm chiếc điện thoại phát sáng, giữa những lời quan tâm lo lắng, anh điên cuồng hôn chiếc cổ thon dài của cô, k1ch thích cô phát ra những tiếng thở hổn hển.
Khi Tống Văn Trạch nghe thấy giọng nói đó, đầu óc hắn lập tức nổ tung.

Hắn không quan tâm người bên kia là người giàu nhất đế đô, hay sẽ trả thù hắn, hắn chỉ biết Yến Yến là bạn gái của hắn, hắn không để bất cứ ai xâm phạm!
Hắn nắm chặt điện thoại, lớn tiếng chửi bới: "Cung Sở Tiêu! Là anh đúng không? Anh đang làm gì Yến Yến? Thả cô ấy ra! Thả cô ấy

ra ngay! Lợi dụng phụ nữ lúc say, anh có còn là đàn ông không?"
"Anh điên à? Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, Tống Văn Trạch, là vợ chưa cưới của tôi, anh làm vậy là phạm pháp, tôi có thể kiện anh!"
Đe dọa không thành, hắn mất kiên nhẫn dừng bước: "Hay là càng không có được càng quý giá? Anh biết rõ mà, người mà Yến Yến ghét nhất, ghê tởm nhất chính là anh..."
"Bang!" Một tiếng nổ lớn truyền đến, khiến lỗ tai Tống Văn Trạch nhất thời ù đi.
Hắn sửng sốt, sau đó điện thoại rơi xuống đất, là Cung Sở Tiêu, thật sự là Cung Sở Tiêu!
Cung Sở Tiêu điên rồi sao? Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có.


Tại sao phải đến cướp Yến Yến của hắn? Hắn phải tìm Yến Yến ngay lập tức!
Cung Sở Tiêu đập nát điện thoại, ánh mắt hung ác, một lúc lâu sau mới ôm cô gái vào lòng đi về phía biệt thự.
Ở một bên hành lang, Mộ Dung Kiều Kiều đang lén lút nấp sau cây cột thấy anh sắp rời đi liền nhanh chóng chạy ra ngoài, dang hai tay ra chặn đường anh.
"Anh Tiêu..."
Vừa mở miệng, cô đã chạm phải ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông.
Có phải anh đang cảnh cáo cô...!đừng đánh thức Mục Thanh Yến?
Anh Tiêu thực sự rất thích con hồ ly tinh này!
Không có thời gian để buồn bã, cô cắn môi ủy khuất, thấp giọng nức nở: “Anh Tiêu, em biết anh không thích em, nhưng hôm nay em đến đây không phải để quấy rầy anh, mà là để nói cho anh biết sự thật.

Người phụ nữ này, cô ta…”
Sợ anh tức giận, cô không dám nói mà lấy điện thoại ra.
"Đây là lời của cô ta nói hôm nay ở trong rừng em ghi lại được.

Anh Tiêu, chỉ cần nghe qua, anh sẽ biết tất cả!"
Cô bấm vào đoạn ghi âm, giọng nói giễu cợt khinh thường của Mục Thanh Yến phát ra từ trong điện thoại.
"Mộ Dung tiểu thư, tôi nghĩ là tôi đã không nói rõ ràng ở đại sảnh.


Tôi và Cung Sở Tiêu không phải người yêu.

Tôi là nữ thần mà anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày đêm suy nghĩ, dùng đủ mọi thủ đoạn rình rập.

Nếu không phải vì sự si mê và một ít tiền, tôi đã đá anh ta rồi.

Cô không biết anh ta phiền phức thế nào đâu.

Ngày nào cũng quấy rối tôi, hôn và ôm tôi..."
Trong đoạn ghi âm, mỗi lời cô gái nói đều vô cùng kiêu ngạo và mỉa mai, khiến Mộ Dung Kiều Kiều không khỏi nhếch môi.
"Anh Tiêu, anh đã nghe hết chưa?"
Sau khi đoạn ghi âm được phát, Mộ Dung Kiều Kiều càng ghen tị nói thêm: “Mục Thanh Yến nói rằng chính anh đã yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo dõi cô ta, dùng đủ mọi thủ đoạn hèn hạ để dây dưa với cô ta nên cuối cùng cô ta mới đến với anh.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện