Khi Cung Viễn Sơn kiêu ngạo đưa tay về phía Cung Sở Tiêu, một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Chờ đã."
Mọi người quay lại, nhìn thấy Mục Thanh Yến khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Phó chủ tịch Cung, tôi sợ là làm ông thất vọng rồi.
Hòn đá trong tay tôi còn chưa cắt."
Cung Viễn Sơn quay người lại nhìn cô: "Cô? Cô là ai?"
"Tôi cũng là thành viên trong đội thẩm định đá của Cung Sở Tiêu.
Theo quy định của cuộc thi, tôi cắt ra mảnh đá tốt nhất được đội chọn làm đối tượng đánh giá.
Mảnh của tôi vẫn chưa cắt.
Có phải ông kết luận quá sớm rồi không?”
Cô vừa nói xong, khán giả liền bật cười.
"Cái gì? Cô ta thay mặt đội của Cung thiếu cắt đá? Này đang đùa tôi à?"
"Dùng hòn đá nhỏ bình thường trong tay cô ta? Cắt ra có lẽ sẽ dính đầy cặn xi măng!"
“Không ngờ con gái nhà họ Mục có vẻ ngoài như tiên, nhưng đầu óc lại không được thông minh, hội nghị quyết định người kế vị Cung gia...!cô ta coi là trò đùa sao?"
"Cho dù cắt ra cái gì cũng không thể so sánh với Ngọc hồng lựu.
Buồn cười chết tôi mất..."
Vu Bân sững sờ khi nghe những gì cô nói.
Mục tiểu thư là thành viên của tổ thẩm định đá, sao anh không hề nghe nói đến?
Mục Thanh Yến nói xong, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Cung Sở Tiêu.
Đôi lông mày anh hơi nhíu lại, nụ cười tự tin của cô gái phản chiếu trong đôi mắt, dường như anh không thể nhìn thấu cô, nhưng trong mắt cô gái lúc này chỉ truyền tải một tín hiệu - Cung Sở Tiêu, anh có tin tôi không?
Nghe cô nói xong, Cung Viễn Sơn giống như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, quay sang Cung Sở Tiêu hỏi: "Cháu trai, đây thật sự là thành viên trong đội của cháu à?"
"Đúng."
Không chút do dự, Cung Sở Tiêu đã đưa ra câu trả lời chắc chắn nhất.
Hiện trường vang lên một tràng cười.
Mục Thanh Yến cũng hơi giật mình, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Cung Sở Tiêu từ chối, sau đó cô tự tay cắt ngọc.
Không ngờ anh lại gật đầu mà không hề suy nghĩ, đây là một điều cực kỳ buồn cười trong mắt người ngoài.
"Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Cung thiếu thật sự tán thành cô ấy?"
"Kỳ lạ, sao Cung thiếu lại muốn chơi với cô ấy? Chẳng lẽ là giữ mặt mũi cho Mục gia sao?"
“Yến Yến, có chuyện gì vậy?”
Mục Ảnh Quân và Mục Cảnh Hành bối rối bước tới, còn Mục Thanh Yến thì chỉ ra dấu hiệu "chờ xem kịch".
"Ha ha ha..." Cung Viễn Sơn vừa cười vừa vuốt ve tay mình, đưa tay về phía Mục Thanh Yến như đang nhìn một tên hề.
"Vậy thì mời!"
Người trợ lý đưa viên đá do Mục Thanh Yến chọn vào máy, Cung Viễn Sơn đến gần Cung Sở Tiêu khiêu khích: "Cháu trai, cháu còn trẻ, thua cũng không sao, thà thua chú của cháu còn hơn..."
"Mau nhìn kìa...!hình như tôi thấy màu xanh..."
Ông ta chưa kịp nói xong thì toàn bộ hội trường đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc, sau đó là tiếng náo động.
Cung Sở Tiêu nhìn qua Cung Viễn Sơn, thấy không khí