...Chương 26 - Trả Nợ...
...----------------...
Đêm qua Cẩn Du về nhà rất trễ không phải là Tề Mặc không muốn cho cậu nghỉ ngơi mà là khi hắn muốn chở cậu về thì Cẩn Du lại bảo rằng hãy để cho cậu có thể ở bên cạnh hắn thêm một chút nữa thôi, đêm qua cả hai đã cùng nhau nói rất nhiều chuyện, nhưng Cẩn Du lại chẳng nhắc đến một chữ nào về vấn đề mà cậu đang gặp phải, chuyện này cậu có thể tự mình giải quyết mà không cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Tề Mặc nếu biết được thì nhất định hắn sẽ không thể ngó lơ, còn cậu thì không muốn mình phải nợ hắn thêm nữa.
Sau khi trở về nhà, nhìn thấy Lý Cường đã ngủ say, lúc này Cẩn Du mới chậm rãi về giường của mình mà cố gắng không phát ra tiếng động, cậu mò mẫm trong cặp lấy ra chiếc chìa khoá rồi cẩn thật mở hộp tủ phía trên đầu nằm.
Bên trong là toàn bộ số tiền mà cậu đã để dành bấy lâu nay rồi lấy ra một ít đủ để trả khoảng nợ của Lý Cường rồi khoá lại, tưởng rằng Lý Cường sẽ không nghe thấy nhưng vốn dĩ hắn đã nhận ra được khi cậu mở cửa trở về nhà, còn Cẩn Du thì vẫn mảy may không hay biết.
Sáng sớm, Tề Mặc bất ngờ nhận được cuộc gọi của Cẩn Du, cậu nói rằng ngày hôm nay sẽ không đi làm vì ở tiệm hoa Hân Nghiên cần cậu giúp một số chuyện, chắc cũng phải mất cả ngày mới có thể làm xong, Tề Mặc dĩ nhiên sẽ không gặn hỏi cậu gì thêm, hắn còn bảo rằng sau khi nghỉ trưa sẽ chạy đến Hoa Sách để cùng ăn cơm.
Cẩn Du sớm cũng đã chuẩn bị tiền sẵn sàng theo Lý Cường đến buổi hẹn, nơi giao tiền là khu nhà bỏ hoang cách dãy trọ của cậu không xa lắm, sau khi đến nơi Cẩn Du phải đợi hơn một giờ đồng hồ mới thấy có người đến để nhận tiền, theo như lời kể của Lý Cường thì chúng có ba người đều làm việc có ông trùm cho vay ở khu vực này, kẻ mà hắn đã vay tên là A Phổ.
Sau khi giao tiền xong, A Phổ ngồi vắt chéo chân ghế, miệng gã còn phì phò điếu thuốc thản nhiên đếm đi đếm lại, xong xuôi gã liền đứng dậy gật đầu hài lòng, Cẩn Du thấy vậy liền nói:
- Vậy là đã thanh toán hết số nợ rồi, từ giờ đường ai nấy đi, không dính dáng gì tới ai.
Dứt lời, A Phổ không biết vì sao lại đột nhiên nổi nóng, gã nở một nụ cười khinh bỉ có phần tức giận nắm lấy cổ áo của Cẩn Du nói giọng cảnh cáo.
- Con mẹ nó, tụi mày nghĩ tao là ai mà đi nói chuyện kiểu đó hả? Cái số tiền cỏn con này mày nghĩ sẽ đủ sao? Nghe cho rõ, đây mới chỉ là một phần tiền lời, số tiền gốc cũng phải gấp năm lần cái này, tụi mày liệu mà mau chóng trả hết, không thì cái mạng chó của tụi mày cũng không còn đâu.
Nói xong, A Phổ cùng đàn em của gã đi mất để lại Cẩn Du vẫn còn đang ngơ ngác nhưng lát sau liền trợn mắt, nổi giận đùng đùng tiến lại gần Lý Cường siết nắm tay đấm vào mặt hắn một cái, còn Lý Cường hôm nay không biết ăn trúng thứ gì khiến hắn câm như hến, bị cậu đánh vẫn không nói câu nào nhưng ánh mắt của hắn đối với Cẩn Du như vậy là có chút ý đồ.
Về đến nhà, Cẩn Du không thể kềm nổi tình bĩnh cậu cất giọng chất vấn Lý Cường, cuối cùng hắn vẫn lừa lọc cậu, đưa cậu vào tròng của bọn gian hồ thay hắn gánh lấy số nợ lớn kia, Cẩn Du có muốn bình tâm cũng không thể, ngay lúc này cậu không muốn dính líu gì đến chuyện này nữa liền cất lời hâm doạ.
- CÚT, CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY, TÔI ĐÃ TRẢ GIÚP ANH MỘT KHOẢNG NỢ, NẾU CÒN KHÔNG ĐI, TÔI SẼ GỌI CẢNH SÁT ĐẾN BẮT ANH...
Lý Cường nhìn thấy Cẩn Du rút điện thoại ra bấm số định gọi thật, hắn liền cuống cuồng chạy đến giật lấy, có chút run sợ mà lắp bắp nói:
- Không được gọi!!! Cẩn Du, em có tiền mà...!chỉ là một...một số tiền nhỏ thôi, em đủ tiền trả mà có đúng không? Em giúp anh đi Cẩn Du, nếu không tụi nó giết anh mất, kể cả em cũng không được an toàn, em có đủ tiền mà có đúng không?
Cẩn Du giằng co với Lý Cường một lúc, điện thoại của cậu cũng bị hắn giật lấy, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin, Cẩn Du bị hắn lừa một lần thì đừng mơ cậu giúp hắn lần hai, tiền của cậu tiết kiệm bao lâu nay mới có được, hôm nay lại vì số nợ của Lý Cường làm cho tiêu tán, làm như vậy có đáng không?
- KHÔNG, ANH CÚT KHỎI ĐÂY CHO TÔI, KHỐN NẠN, TRƠ TRẼN.
LÝ CƯỜNG? ANH CÒN BIẾT LÀM GÌ NGOÀI NHỮNG THỨ ĐÓ KHÔNG? TÔI ĐÃ TƯỞNG ANH THAY ĐỔI NHƯNG XEM RA TÔI ĐÃ KỲ VỌNG NHIỀU, CÚT, MAU CÚT KHỎI MẮT TÔI.
Lý Cường thở gấp, trước kia hắn bị lời răn đe của A Phổ làm cho sợ hãi cực độ bởi hắn đã từng nhìn thấy gã ta giết người để chỉ để cảnh cáo hắn.
Lý Cường hai mắt đỏ ngầu, chân tay run rẩy, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập bởi vẻ gấp gáp, hắn không đáp mà đột nhiên lại nhanh chóng lục tìm chiếc cặp của Cẩn Du,