...Chương 28 - Điều Tra...
...----------------...
Đã vài tiếng trôi qua, Tề Mặc vẫn cứ bất động tại chỗ, còn Hân Nghiên cũng đã phần nào bình tĩnh lại, cô bé cũng đang bị hành hạ bởi chuông điện thoại của Tề Mặc, chúng reo lên liên tục khi hắn không quay trở về công ty, Tề Mặc chau mày, hắn cầm lấy điện thoại xem một chút rồi tắt máy đặt xuống bên cạnh.
Hân Nghiên thấy thế cũng không nói gì thêm, việc quan trọng bây giờ là cầu nguyện cho Cẩn Du được bình an vô sự.
[...]
Mỗi giây trôi qua, sự lo lắng của Tề Mặc đều đăng tăng lên một chút, hắn đang hai tay vào nhau cô gắng giữ cho bản thân mình được bình tĩnh thì cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ trán lấm tấm mồ hôi liền kéo khẩu trang xuống cằm rồi nói.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Ngô Cẩn Du?
Tề Mặc cùng Hân Nghiên nghe thấy liền tức tốc chạy đến đồng thanh cất lời:
- Là tôi!
Bác sĩ khẽ thở dài, vẻ mặt cũng có chút nghiêm trọng đáp:
- Bệnh nhân bị đa chấn thương, một vết thương khá nghiêm trọng ở đầu và rất nhiều vết thương ở toàn cơ thể, bị gãy 4 xương sườn, một chân và hai bắp tay.
Hiện tại đã qua khỏi tình trạng nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại, về vấn đề thời gian thì chúng tôi không rõ, nó còn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân nữa.
Mời người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện.
Hân Nghiên nghe xong suýt đã không còn đứng vững, cô run rẩy vịn vào lan can tường khóc không thành tiếng.
Tề Mặc nghe xong cũng chẳng thể khá hơn, hắn vỗ tay cô rồi nói:
- Em về nhà chuẩn bị ít vật dụng và đồ đạc cho Cẩn Du, để anh theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy.
Hân Nghiên nhìn hắn nghẹn ngào rồi đáp lời.
- Em cảm ơn anh!
[...]
Sau khi làm thủ tục nhập viện xong xuôi, Cẩn Du được đưa đến phòng chăm sóc đặt biệt, lúc y tá kiểm tra xong thì Tề Mặc cũng được vào thăm.
Hắn không ngờ rằng ngày hẹn hò đầu tiên của mình lại tồi tệ đến mức này, lúc cậu phải chịu đau đớn nhất hắn lại chẳng hề hay biết gì.
Tề Mặc nắm lấy tay cậu khẽ nói.
- Anh xin lỗi...
Cũng chẳng biết hắn ngồi đấy bao lâu, lúc Hân Nghiên quay trở lại thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, hắn nghe thấy điện thoại reo thì lúc này mới có thể nhấc máy, người bên kia là Tống Dao giọng gấp gáp.
- Tề Mặc, trưa giờ anh trốn đi đâu vậy? Công ty có chuyện rồi...
- Có chuyện gì vậy?
Tống Dao đáp:
- Nói ở đây không tiện, anh về công ty bây giờ được không?
Tề Mặc ậm ừ một lát rồi quay sang nhìn Cẩn Du, Hân Nghiên thấy vậy liền nói khẽ:
- Anh có việc thì cứ đi đi, mọi chuyện ở đây để em lo được rồi.
Tề Mặc liền gật đầu, anh nhẹ nhàng mở cửa rồi đáp lời Cẩn Du trong điện thoại.
- Tôi về ngay!
[...]
Vừa về đến công ty, Tề Mặc liền gấp rút lên văn phòng, Tống Dao vừa thấy hắn bước vào liền đứng dậy, vừa vui mừng vì hắn đã về vừa lo lắng vì điều anh sắp nói, Tống Dao cất lời:
- Tề Mặc, may quá anh về rồi.
- Có chuyện gì vậy?
Tống Dao nhanh chóng trả lời:
- Hợp đồng của chúng ta với đối tác vào ngày mai đã bị hủy rồi, họ đơn phương hủy hợp đồng với chúng ta, trưa nay