...Chương 34 - Yêu Lại Từ Đầu...
...----------------...
- Em không cần phải căng thẳng như thế đâu, anh chỉ muốn ôm em ngủ một chút thôi.
[…]
Hôm nay Tề Mặc bảo rằng sẽ không đến công ty nên mọi chuyện sẽ giao lại cho Tống Dao xử lý, mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không quên rằng mình có một cuộc hộp cổ đông vào chiều nay.
Cẩn Du vừa trở về đã bị hắn mang lên giường ngủ cùng trong lòng cảm thấy hoang mang cực độ, lúc biết mình nợ hắn nhiều tiền đến như vậy Cẩn Du nói chuyện cũng phải kiêng dè rất nhiều, mọi lần ở bệnh viện cậu cũng nhiều lần thấy được cử chỉ thân mật của Tề Mặc dành cho mình nhưng lại giả vờ không để ý nhưng Cẩn Du trước giờ vẫn là người rất nhạy cảm, đại loại là khi người khác quan tâm mình một chút thì bản thân liền có chút cảm giác khác lạ, dù vậy nhưng cậu cũng chẳng dám ngộ nhận quá trớn bởi lẽ khi nhận thức được sự thật thì cũng chỉ có một mình cậu đau khổ mà thôi.
Cẩn Du cho đến hiện tại đối với những gì mà Tề Mặc làm thì cậu vẫn cố thuyết phục mình rằng đó là chuyện vô cùng bình thường.
Xong, trong đầu lại không ngừng tuông ra vô vàng cái suy nghĩ có phần tiêu cực nhưng cũng không hẳn là Cẩn Du không thích.
Cậu thầm nghĩ: Tề Mặc này bề ngoài cao ráo, mắt, mũi, miệng, tất cả những gì hắn ta thể hiện đều có thể khiến người khác cuồng say.
Bên trong lại nhiều tiền, chức cao vọng trọng, có chỗ đứng trong xã hội, gia thế không kém cạnh gì ai, nghĩ đến đây thôi Cẩn Du đã phải tự mỉm cười còn bên trong thì nội tâm thì gào thét dữ dội.
Thế nhưng hắn vẫn là chủ nợ còn cậu thì chính là con nợ, Cẩn Du cũng không biết rõ tính tình hắn ra sao, chỉ sợ là mình làm phật lòng hắn một chút thì cậu chết cũng không có chỗ chôn.
Tề Mặc vẫn cứ ôm chặt lấy cậu như thế, lúc ngủ hắn vẫn không hề giảm đi một chút đẹp trai nào, khí chất vẫn cứ như thế.
Cẩn Du ngắm nghía khuôn mặt hắn từng chút một khiến bản thân cũng có chút rạo rực, hắn ôm cậu chặt như thế rõ ràng là đang hành hạ tâm trí của cậu còn hắn thì ngủ say như không biết gì.
Cứ nằm đấy suy nghĩ cũng không thể giải quyết được mớ bòng bong trong lòng cậu, cuối cùng cũng chợp mắt ngủ cùng hắn, lúc tỉnh giấc cũng đã là buổi trưa, khi Cẩn Du chậm rãi mở mắt, cũng là lúc phải giật mình vi Tề Mặt đang mở to mắt nhìn cậu, Cẩn Du mới nhất thời nhích người về phía sau liền bị hắn vòng tay qua eo cậu kéo lại gần khiến cậu phải rụt cổ lại để tránh đụng chạm vì chỉ cần di chuyển một chút là môi của cậu sẽ dính vào môi của hắn.
- Em sợ anh đến vậy sao?
- Không có, chỉ là làm như vậy có chút kì quặc.
Tề Mặc nghe vậy liền thả lỏng cơ tay khiến cho Cẩn Du có cơ hội nới rộng khoảng cách, lúc này cậu mới ngập ngừng nói thêm:
- Tề Mặc, anh còn chưa nói cho tôi biết rằng tôi phải làm gì, nếu không thì có thể để tôi trở về tìm việc làm trả nợ cho anh, ở đây như vậy cũng không phải là cách hay.
Tề Mặc vừa nghe nói đến việc Cẩn Du muốn rời khỏi đây hắn đã không vui mà chau mày khó chịu, tuy vậy nhưng đối với Cẩn Du hắn vẫn hết mực nhẹ nhàng đáp lời:
- Chẳng phải là anh đã nói rồi sao?
- Nói rồi?
- Anh sống ở đây một mình, rất thiếu thốn tình cảm cho nên mỗi khi em làm cho anh vui hoặc hạnh phúc thì số nợ của em sẽ được trừ đi một ít.
Cẩn Du nghe xong trong đầu liền nhớ đến những viễn cảnh tổng tài bi3n thái trong những phim ngôn tình mà lúc trước Hân Nghiên hay xem khi cả hai còn ở cùng nhau, không ngờ cho đến hôm nay chính mình lại là người nếm trải, nghĩ đến đây Cẩn Du bất giác rùng mình, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ để có thể trả nợ, với số nợ to lớn kia nếu cậu rời khỏi đây và đi làm thuê thì sợ rằng cả đời này cũng không thể trả hết, Cẩn Du rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt liền gật đầu đồng ý.
Tề Mặc sớm đã rời khỏi giường để chuẩn bị đến công ty, còn bảo Cẩn Du cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi