Nhị trưởng lão Thanh Sơn Môn tên tự Thường Thiệu Phong, đại danh Thường Vu tư chất thiên phú, ngọc thụ lâm phong...
Đáng tiếc...rơi vào ma đạo...
----------
Cái gì gọi là bạn thân? Theo kinh nghiệm rút ra từ cuộc sống bạn thân chính là những đứa càng chơi với nhau càng khốn nạn nhưng mình lại không bỏ nó được
Vậy cái gì gọi là bạn tốt? Cái gọi là bạn tốt chính là hai kẻ có tính tình lẫn thái độ làm người đều có nhiều điểm giống nhau, gặp phải tình huống giống với người kia bản thân cũng sẽ có thái độ không sai biệt lắm
Đệ tử tu tiên luôn có bên người một chiếc túi càn khôn dùng để chứa rất nhiều thứ đồ hay theo góc nhìn của chúng ta thì đó là “túi thần kỳ” phiên bản đa dạng nên lúc đi ra ngoài thực hiện mấy nhiệm vụ có đồ gì cần thiết đều có thể tuỳ ý bỏ vào, không gian túi rộng đến kinh ngạc dư sức bỏ cả một người trưởng thành vào trong
Lăng Vũ nhìn nhìn cái vòng bạc trên tay mình, thiết kế tinh xảo bắt mắt nhưng không quá cầu kỳ, xung quanh còn gắn vài cái lục lạp lúc cử động tay chân phát ra âm thanh thanh tuý rất vui tai nhưng không quá lớn, thậm chí nếu hắn không muốn thì dù có lắc đến mức nào lục lạp cũng không phát ra tiếng, đây chính là “túi thần kỳ” sư tôn đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Lại liếc qua bội kiếm trên hông mình, thân kiếm như băng như truyết, lưỡi kiếm trong suốt như thuỷ tinh, chuôi kiếm bằng bạc khắc đầy hoa văn ký tự, kiếm cũng như vòng đều đã được hắn lấy máu nhận chủ, có linh tính
Tối qua sư tôn cùng hắn nói chuyện, người nói hắn hiện tại thiếu niên kinh cuồng phải thử ra ngoài trải nghiệm cuộc sống tích luỹ kinh nghiệm gì đó, hắn cũng biết đây là người muốn tốt cho hắn nên dù không tình nguyện vẫn phải lết đi thực hiện cái nhiệm vụ phục ma này.
Người lấy ra một chiếc vòng bạc nói đây là do người tự mình đúc luyện ra, vòng có linh tính, những thứ giúp ích cho hắn đều ở trong chỉ chờ thời điểm thích hợp trao lại cho hắn, nếu nói hắn không cảm động chính là giả....
Nhưng mà nhìn bộ dạng “mẹ già tâm sự với con gái trước đêm con đi lấy chồng” này trong lòng Lăng Vũ không khỏi bật ra một suy nghĩ
Có khi nào mình là con ruột của sư tôn do chính sư tôn sinh ra?! Người năm đó xuống núi để hạ sinh hắn rồi mang về Thanh Sơn chứ không phải nhặt được hắn rồi mang về?! ( Vũ đang nói tới sinh tử văn)
Lăng Vũ đối với suy nghĩ tự tưởng tượng này của mình bỗng nhiên cực cố chấp
Ta có nên gọi sư tôn một tiếng “nương” không?! (Tg: -_-.... Sư tôn biết suy nghĩ này liệu có giết hắn không?)
Lăng Vũ càng nghĩ càng kỳ quái, Tu Vân chân nhân thấy sắc mặt không ổn kêu hắn về nghỉ ngơi để mai còn xuất phát. Lăng Vũ bị suy nghĩ của mình doạ sợ, hồn bay phách lạc ra tới cửa lại bị bản mặt mang nhãn “ vợ vừa chết” lù lù xuất hiện của Âu Dương trưởng môn doạ đến giật nảy
Âu Dương đại ca ngươi như thế nhưng thành thật đứng canh cửa nãy giờ sao?!
Lăng Vũ hồi hồn, cúi người hành lễ định đi thì Âu Dương Vân nói “ Đợi đã” sau đó ném cho hắn một cây kiếm, mở miệng “Có linh tính, giữ cho tốt” rồi bước vào phòng sư tôn phất tay áo một cái, cánh cửa lạnh lùng đóng cái rầm trước mặt Lăng Vũ
Lăng Vũ ngẩn ngơ, tuy rằng ngữ khí của Âu Dương Vân vô cùng lạnh nhạt nhưng lúc hắn liếc qua Lăng Vũ đáy mắt không hề che giấu sự lo lắng, còn có ngự kiếm này nhìn qua là biết đồ tốt! Nói không cảm động chính là giả!
Nhưng mà...loại ánh mắt cha ruột lo con gái lấy chồng xa này là ảo giác thôi...đúng không?!
Hắn nhìn chằm chằm vào ngự kiếm trên tay: - Ngươi là do Âu Dương tiểu công đúc ra hả?
Ngự kiếm có linh, như hiểu được hắn hỏi cái gì, thân kiếm rung lên một cái như trả lời “ Là thằng cha ngạo kiều đó đó”
Thế là ý nghĩ đáng sợ Lăng Vũ tự doạ mình lúc nãy bỗng nhiên ùa về, hơn nữa càng kỳ quái hơn trước! Có khi nào năm đó thủ phạm khiến sư tôn mang thai ta chính là Âu Dương Vân?! Năm đó sư tôn giấu hắn sinh ra ta nên hai người mới bất hoà?! Ta có nên gọi hắn một tiếng “phụ thân” không?!
(Tg: có nhiều lúc ta bội phục tư duy của Vũ! Liên kết sự việc cứ như Conan)
- Tiểu Vũ...!_ giọng nói mệt mỏi khàn khàn vang lên, tay áo hắn cũng bị người ta giật giật hai cái
Lăng Vũ sửng sốt nhìn Cảnh Hoài không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn, không phải vì bộ dạng nó quá luộm thuộm mà là hai cặp mắt mở to không một tia buồn ngủ của nó, mái tóc cũng không cần hắn buộc hộ. Cảnh Hoài chỉ như thế này ở hai tình huống
Một, có người giúp nó buộc tóc
Hai, thức trắng hoặc không ngủ ngon nguyên một đêm
- Hoài, ngươi bị táo bón à?_ Lăng Vũ lo lắng sờ trán nó
- Vũ, ta nghĩ ngũ trưởng lão
là thụ! Ngạo kiều nóng tính đại thúc thụ!_ Cảnh Hoài vẫn không nhịn được nói ra suy đoán của mình sau khi chứng kiến sự việc khiến bản thân bị doạ sợ tối qua
Vậy tối qua nó đã nhìn thấy cái gì?...
NỬA ĐÊM MỞ CỬA THẤY SƯ THÚC ĐẠP NAM NHÂN RA KHỎI PHÒNG!?
Các người nói làm lơ đi! Làm lơ thế nào bây giờ?!
Lăng Vũ kinh hãi: - Ngươi ngươi không bị hủ hóa đến mức nhìn già trẻ lớn bé đều thành công thụ chứ? Ngũ trưởng lão cũng lớn tuổi như vậy...
Cảnh Hoài bình thản: - Ta đã khen một vị 85 tuổi là đại mỹ thụ...
Lăng Vũ “...”
Vì cái gì đoạn đối thoại không dinh dưỡng này nghe như vậy! Là ảo giác đúng không?!
Tham gia nhiệm vụ lần này cũng không tính là nhiều người, ngoài Lăng Vũ và Cảnh Hoài còn có Triệu Huyền Phương cùng vài vị đệ tử của các môn phái khác được tuyển chọn kĩ lưỡng, đếm qua cũng không đến mười người
Cả nhóm cùng thi triển ngự kiếm theo hướng đông nam mà bay. Lăng Vũ nhìn ngự kiếm của Cảnh Hoài, lưỡi kiếm trông không quá sắc bén màu trắng đục như bạch ngọc, chuôi kiếm ngược lại bằng gỗ đàn hương đen tuyền không khắc bất kỳ kí tự
Lăng Vũ: - Này của ngươi nhặt ở đâu về vậy?
Cảnh Hoài trầm mặc một chút: - Nếu ta nói là “nương” của ta cho ngươi tin sao?
Lăng Vũ “...” Ngươi sẽ không giống ta nghĩ tứ trưởng lão lén sinh ra ngươi rồi đem về làm đồ đệ chứ?
Trấn Phục Huyền này là một trấn nhỏ nằm trong phạm vi của núi Thanh Sơn nên cũng nhận được ít nhiều sự bảo hộ của Thanh Sơn Môn. Trấn này phong thuỷ cũng không tệ nhưng cũng không quá tốt, vài chục năm trước lúc ma giáo bị diệt, âm dương mất cân bằng, các loại bệnh dịch lan khắp nơi, người chết đói nằm đầy đất một nửa bị mấy kẻ tu ma chế tác thành hung thi suýt nữa huỷ cả trấn, sau này Minh giới có ma quân, thế cục cân bằng, trấn bắt đầu khôi phục lại, tuy không phồn hoa như trước nhưng vẫn rất ổn
Đến xế chiều thì nhóm Lăng Vũ đến được trấn. Họ tiến vào nhà của Vương lão gia ở thủ phủ thành, cũng là người đã chủ trì phái người lên Thanh Sơn Môn xin giúp đỡ. Mấy ngày nay không hiểu sao cứ đêm xuống thì có một đợt sương mù dày đặc tràn ra từ rừng cây phía tây bao phủ cả trấn Phục Huyền sau đó có một vài nhà ban đêm sẽ có người gõ cửa nhưng không có ai đứng ngoài, thay vào đó là đôi dày thêu hoa vải đỏ đẹp mắt. Lúc đầu mọi người thấy sự lạ, bàn tán sôi nổi, có người sợ hãi có người cười xoà có người không quan tâm nhưng, loại chuyện này cứ như vậy diễn ra cho đến hơn năm ngày trước đột nhiên vài thiếu nữ trong trấn mất tích, gia đình của các thiếu nữ đó tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm ra, đến hôm sau khi mở cửa ra thì vẫn thấy một đôi dày thêu đặt ở đó nhưng không chỉ có đôi dày mà còn có cả hai bàn chân bị đứt lìa từ mắt cá chân trở xuống xỏ ngay ngắn trong giày thêu hoa, nhìn thoáng qua hai bàn chân kia rõ ràng là chân thiếu nữ...
Vài người trong nhóm Lăng Vũ càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, đây là thứ tà ma biến thái gì?
Triệu Huyền Phương càng nghe mày nhíu càng chặt, ánh mắt ảm đạm như suy tư còn Lăng Vũ một chút cũng không bị câu chuyện quái dị này ảnh hưởng, từ trong vòng bạc lấy ra một quả táo cắn một miếng, trong lòng lại phun tào
Các người con mẹ nó là đóng “Đôi dày đỏ*” phiên bản cổ trang đấy à?!
---------
* xoay quanh một đôi giày đỏ bí ẩn xuất hiện ở các ga tàu điện và mang đến xui xẻo chết chóc cho những ai sở hữu nó bằng cách cướp đoạt từ người khác. Sun-Jae, một phụ nữ trẻ vừa chia tay với chồng, vô tình nhặt được đôi giày, song cô không thể ngờ rằng đôi giày đã bị nguyền và mang đến bao bất hạnh cho những người xung quanh cô. Phim đã thành công khi pha trộn hai thể loại kinh dị tâm linh và trinh thám hình sự. Người xem theo chân các nhân vật lần theo manh mối để điều tra những bi kịch mà chủ nhân của đôi giày đỏ gánh chịu trong quá khứ, dẫn đến lời nguyền khủng khiếp của nó.