Sau hôm đó, Lăng Vũ trước đó vốn một mực từ chối chuyện thi đấu khảo hạch lại lập tức nộp đơn tham gia thi đấu, lý do có lẽ chỉ có Cảnh Hoài lờ mờ hiểu được.
Trận đấu sáng hôm sau giữa người của Thanh Sơn Môn và Viên Thiên Cung được diễn ra sớm hơn lúc đầu, Lăng Vũ đỡ Cảnh Hoài vừa hồi phục được một chút ngồi xuống không biết lấy từ đâu ra một cây cổ cầm khác đặt vào tay nó như đúng lời hứa chỉ là cổ cầm có màu trắng tinh khiết, hoa văn cổ xưa trên mặt đàn nhìn là biết do tỉ mỉ đúc luyện mà thành chứ tuyệt đối không phải gỗ thường. Cảnh Hoài vui đến cười tít mắt yêu thích ôm chặt cổ cầm không buông, Lăng Vũ nhìn kẻ 'chỉ cần còn mạng còn xem trò vui' trước mắt không hiểu sao nhìn thấy Cảnh Hoài lộ ra một cái đuôi cún vẫy a vẫy hắn rất muốn tự đánh mình một cái, chắc chắn hôm qua ngủ không đủ giấc sinh ra ảo giác rồi!
Trận đấu của các đệ tử Thanh Sơn Môn và Viên Thiên Cung diễn ra vô cùng quyết liệt các nhóm đệ tử gần như ngang tài ngang sức. Mãi đến lúc Lăng Vũ được xướng tên, hắn rời khỏi ghế tiến về phía võ đài bỗng tay áo bị nắm lại, Cảnh Hoài nhìn hắn phức tạp rồi mở miệng:
- Nhất định phải đánh vào mặt!
Lăng Vũ dở khóc dở cười
Đây là câu nói cửa miệng của Cảnh Hoài lúc còn ở thế giới hiện đại, nếu Lăng Vũ chuẩn bị đánh nhau với ai đó nó sẽ cổ vũ nhiệt liệt.
Lăng Vũ bất đắc dĩ gật đầu bước lên võ đài, Thanh Sơn đạo bào tử y hoa văn bạc tinh tế lướt nhẹ trong gió, ngọc quan trong suốt không hoàn toàn bó buộc, ba ngàn sợi phiền não mượt như nhung lụa, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lại không nhu nhược như nữ tử mà mang theo một phần suất khí lạnh lùng vô tình, đặc biệt đôi thủy lam mâu trong trẻo như sương sớm lại sâu hút như đáy biển khiến người khác không tự chủ được như linh hồn cũng bị hút vào...
Cảnh tượng này khiến không ít người nhìn đến ngẩn ngơ, những thiếu nữ mỹ lệ tuổi thanh xuân của Mị Nguyệt Phái gương mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ e thẹn nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt ngưỡng mộ đều không che giấu nhưng các nàng nên sớm vứt tư tưởng này đi!
Lăng Vũ không quan tâm ảnh hưởng của mình có bao nhiêu sâu sắc hắn chỉ nhìn thấy được đối thủ trước mặt của mình là một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn mặc bạch y, gương mặt mang nhãn hiệu “hàng kém chất lượng phụng phịu đáng yêu” không có người thứ hai trên đời này ngoài nữ chính của chúng ta - Nhược Y Tuyết.
Nhược Y Tuyết nhìn đối thủ của mình là mỹ nam thủy lam mâu mà mình đã nhìn trúng trong lòng như nổ pháo hoa. Hôm qua vị thiếu niên ôm cổ cầm kia bị Tư ca ca đả thương sau đó không cho nàng ra khỏi phòng nàng không có việc gì làm liền bảo đệ tử Viên Thiên Cung đổi quần áo để mình giả trang nam nhân thi đấu, đến đây gặp được mỹ nam này qúa tốt! Mỹ nam ca ca, mau đến xà vào lòng ta đi!
Lăng Vũ nhìn nữ chính đang
não bổ nụ cười trên mặt càng trở nên tàn nhẫn, ngươi đã tự mình đi tìm chết ta cũng không ngần ngại giúp một tay!
Nửa canh giờ sau....
Vô cùng thê thảm, qủa nhiên là vô cùng thê thảm
Vô cùng không nỡ nhìn, qủa nhiên là vô cùng không nỡ nhìn
Mọi ngườ bao gồm cả các trưởng lão há hốc nhìn một màn qủy dị trước mặt.
Thiếu niên thủy mâu lam tuyệt mỹ, một thân Thanh Sơn đạo bào chỉnh tề bay nhẹ trong gió, gương mặt lạnh lẽo như tạc từ băng sơn mỹ cảm cực điểm nhưng động tác lại phản cảm kinh người. Chỉ thấy thiếu niên ấy giơ chân không lưu tình đạp xuống thiếu niên mặc bạch y đang lăn lộn dưới đất, một cước đạp xuống cực tàn nhẫn hơn nữa...luôn nhằm vào mặt mà hạ thủ!?
Ta đạp ta đạp! Đạp chết xướng phụ nhà ngươi! Bitch tuyên dâm mọi lúc, không ngờ bôi một lớp kem chống nhục dày như vậy! Dám làm bạn của ta bị đánh, hừ!
Lăng Vũ nghĩ đến chuyện tốt của cô ta chân mày nhíu lại, chân càng tăng thêm lực đạp xuống
- A A! Đau qúa... cứu với..!
Nhược Y Tuyết lăn lộn trên đất, gương mặt xinh đẹp bị đánh cho sưng vù thành đầu heo, người phía trên lại không hề để tâm tiếp tục đạp, bạch y sạch sẽ thoát tục ban đầu hiện tại nhiễm đầy bùn đất nhơ nhuốc bẩn thỉu. Lăng Vũ nhíu mày càng chặt, hắn không thích màu trắng, bởi lẽ trong mắt một số người màu trắng không phải là màu tinh khiết nhất mà màu trắng chỉ là rất nhiều loại màu trồng chất lên nhau tạo thành mà thôi!
Bên này Lăng Vũ đạp đến hưng phấn, bên kia Cảnh Hoài cũng xem đến hưng phấn nhưng dù sao cũng phải có giới hạn, nhìn Nhược Y Tuyết bắt đầu lả đi nó dù cho không biết câu thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào cũng không muốn có án mạng, cái quan trọng là không muốn Lăng Vũ vì một xướng phụ mà mang đến rắc rối cho bản thân và Thanh Sơn Môn. Nhưng không ngờ vừa mới đứng dậy trước mắt đã tối sầm lại, lồng ngực đau nhức, động vào vết thương rồi!
Cả người thoát lực ngã về phía trước, Cảnh Hoài cảm thán, đất mẹ thân yêu, con đến ôm hôn người đây! Đáng tiếc hắn chưa ôm hôn được cái nào đã bị một cánh tay kéo ngược lên, Triệu Huyền Phương?
Đúng lúc này cuồng phong nổi lên, bốn phía cây lá xào xạc, người cần xuất hiện cũng đã xuất hiện
( Chồng của con ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi)