Không tuân thủ nam đức
Edit by Mozzarelluoi
______________________
Dư Gia Nghệ thuần thục xử lí miệng vết thương, đầu tiên cậu dùng cồn đỏ khử trùng, sau đó bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, Dư Gia Nghệ không giả vờ đáng thương nữa, lúc bôi thuốc còn không nhíu mày cái nào.
Cậu cúi đầu ngửi mùi trên người mình, bởi vì mới ăn BBQ nên trên người toàn mùi gia vị.
Đáng ra hôm nay Dư Gia Nghệ không nên đi tắm, nhưng do không chịu nổi mùi BBQ, cậu ném quần áo vào thùng rác, vào phòng tắm tắm nước nóng, dòng nước cọ rửa lên miệng vết thương đau như bị kim đâm.
Dư Gia Nghệ đau tê người.
Cậu tắt nước nóng, miệng vết thương chạm nước càng thêm đau, cậu thay xong áo ngủ thì đi ra ngoài, phát hiện điện thoại có tin nhắn mới, người trong nhà lại gửi tiền cho cậu.
Chỉ có tin nhắn chuyển tiền mà không có lời hỏi thăm nào cả, Dư Gia Nghệ quen tay ném điện thoại lên chăn bông, chuẩn bị ngủ.
Có lẽ vì bị thương nên Dư Gia Nghệ ngủ không ngon lắm.
Vì chân không tiện, ký túc xá của beta và alpha cũng xa, Dư Gia Nghệ quyết định từ bỏ kế hoạch đưa đồ ăn sáng cho Lục Sơ Cảnh trong bảy ngày quốc khánh.
Sau kì nghỉ, Trần Thụy Khanh cười nhạo cái chân một hồi, lúc này chân Dư Gia Nghệ đã tốt hơn nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy.
Cậu ngoài mặt cười cười, đuổi theo Trần Thụy Khanh đánh cho anh một đòn thật đau.
Ngày đầu tiên sau kì nghỉ, Dư Gia Nghệ đang ngủ thì bị điện thoại của Đậu Cẩm đánh thức.
"Nếu đây không phải chuyện gì quan trọng" Cơn gắt ngủ của Dư Gia Nghệ không hề nhẹ, "Tao sẽ đánh mày đến khi mày không cầm nổi điện thoại thì thôi"
Tiếng hít thở của Đậu Cẩm rất nặng nề, giống như cậu ta đang rất nhẫn nhịn điều gì đó, một lúc sau thì khó khăn nói: "Tao đến kì mẫn cảm...Đưa giúp tao thuốc ức chế"
"...Được"
Dư Gia Nghệ chịu thương chịu khó bò ra khỏi giường, bởi vì cậu là beta nên mỗi khi Đậu Cẩm và Thẩm Chiêu gặp tình huống này đều tìm cậu giúp, mà hầu như việc này đều xảy ra vào lúc nửa đêm hoặc sáng sớm, Dư Gia Nghệ bị tra tấn vài lần rồi cũng quen.
Dư Gia Nghệ chạy đến máy bán hàng tự động mua thuốc ức chế, vội vàng chạy đến ký túc xá của alpha.
"Rầm ——"
Cửa vừa mở ra, Đậu Cẩm hai mắt đỏ tươi từ phòng ngủ vọt ra, cậu ta giật lấy thuốc ức chế từ tay Dư Gia Nghệ, đâm thẳng vào mà không hề chợp mắt.
"Kì mẫn cảm khó chịu vậy à?"
Đậu Cẩm không để ý đến cậu, ngón tay run rẩy tiêm thuốc, chờ khi toàn bộ thuốc được tiêm vào trong người, cậu ta mới nói với giọng bình tĩnh: "Đại khái là nếu không có thuốc ức chế thì tao có khả năng sẽ bay sang ký túc xá của omega cướp người"
Dư Gia Nghệ thuận miệng nói: "Beta không được à?"
"Beta cũng được, nhưng có lẽ beta đó sẽ sợ A cả đời luôn" Bởi vì trong kì mẫn cảm, tính cách của Đậu Cẩm không thân thiện như thường ngày, đóng sầm cửa trước mặt Dư Gia Nghệ: "Để tao yên một chút"
Dư Gia Nghệ chút nữa là bị của đập vào mũi, cậu bật cười,