Dư Gia Nghệ bỗng chốc hoảng loạn, nhưng ổn định lại rất nhanh, cậu nhìn Lục Sơ Cảnh bằng ánh mắt chân thành nghiêm túc: "Anh không giả vờ, ít nhất là không giả vờ thích em"
Cậu thích Lục Sơ Cảnh thật mà, lừa làm gì, cậu nói thật chậm: "Hôm trước em có hỏi anh thích em ở điểm nào đúng chứ, giờ anh trả lời có kịp không?"
Không đợi Lục Sơ Cảnh mở miệng thì Dư Gia Nghệ đã đáp nhanh, suy nghĩ rồi trả lời: "Anh thừa nhận lý do ban đầu rất xàm xí, lúc ấy thấy em đẹp trai nên mới nghĩ cách đến gần"
"Nhưng anh thề!.
" Dư Gia Nghệ nói nhanh "Sau này là anh thích em thật lòng, em xem, mỗi sáng anh đều dậy sớm đưa đồ ăn cho em, em cần gì anh đưa đó, anh quay quanh em hơn một tháng, em vẫn nghĩ là anh diễn à?"
Vốn dĩ Lục Sơ Cảnh trông thuộc kiểu lạnh lùng xa cách, giờ im lặng trông càng khó gần
Mắt hắn tối đen, nhìn Dư Gia Nghệ, không hề dao động chút nào, Dư Gia Nghệ nói một thôi một hồi, cũng chẳng biết hắn có nghe hay không
"Lục Sơ Cảnh" Cậu cố gắng tiếp tục, bĩu môi, tủi thân nhìn Lục Sơ Cảnh "Làm sao để em tin anh đây?"
Cuối cùng Lục Sơ Cảnh cũng lên tiếng: "Tôi không tin anh"
Bốn chữ này lạnh lùng đập lên đầu Dư Gia Nghệ, làm cậu ngơ ngác không nói nên lời
"Anh!.
.
"
Cậu vừa mới mở miệng thì Lục Sơ Cảnh đã cắt ngang
Lục Sơ Cảnh vẫn lạnh lùng như thế, dường như từ lúc sinh ra hắn đã thiếu đi thứ tình cảm và ham muốn lúc thường, bình đạm hỏi: "Anh luôn nói vậy với mấy người trước của anh à"
"Hả?"
Vốn dĩ Dư Gia Nghệ chỉ hoang mang thôi, giờ thành hoảng loạn luôn rồi, câu này của Lục Sơ Cảnh làm cậu ngỡ ngàng luôn, buột miệng: "Ai nói với em vậy?"
Cậu cũng không thấy ai thân cận với Lục Sơ Cảnh trong trường, Chung Uyên Hào thì chỉ gặp hôm khai giảng, Dư Gia Nghệ luôn thầm thấy may rằng Lục Sơ Cảnh không biết tình sử dài dòng trước kia của cậu, hắn không hỏi, cậu cũng không nói
Lục Sơ Cảnh cứng rắn nói: "Chẳng ai nói hết"
Dư Gia Nghệ cuống quýt đến mức cắn cả vào lưỡi, lúc trước cậu quá đề cao bản thân, Lục Sơ Cảnh kiểu gì cũng sẽ biết chuyện trước đây của cậu, vấn đề chỉ là sơm hay muộn mà thôi, nhưng Dư Gia Nghệ giờ còn chưa kịp chuẩn bị mà
"Trước kia anh chỉ là!.
.
" giỡn chơi mà thôi
Dư Gia Nghệ nhanh chóng ngậm miệng, đổi lại: "Đúng là trước kia anh có vài cuộc tình, nhưng lúc đó còn chưa hiểu chuyện, chỉ là giỡn mà thôi, lần nào cũng được một thời gian rồi chia tay"
Lời này của cậu nửa thật nửa giả, nhưng giọng lại rất chân thành: "Lục Sơ Cảnh, tin anh, lần này anh nghiêm túc"
Dư Gia Nghệ dừng nói, bỗng cúi người ho kịch liệt, cứ như sắp ho ra cả máu
Vì cậu không ép nước mắt ra được, chỉ có thể dùng cách thức vụng về này, ho đến mức hai mắt đỏ lên, nắm tay áo Lục Sơ Cảnh, trông vô cùng tủi thân, dùng phương pháp của trà xanh: "Sao em lại tin người khác mà không tin anh?"
Lục Sơ Cảnh nói cậu đừng giả vờ đáng thương nữa, nhưng Dư Gia Nghệ nghĩ, hữu dụng là được
Cậu dài giọng: "Anh thích em thật mà——-"
Dư Gia Nghệ cúi đầu, nín thở chờ Lục Sơ Cảnh trả lời, nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không yên tĩnh, sau đó tay bị kéo ra, Lục Sơ Cảnh thật lạnh, cứ như một khối băng
Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc hồi hồn thì Lục Sơ Cảnh đã đi xa, Dư Gia Nghệ chạy theo, cậu không muốn giả vờ nữa, dù sao Lục Sơ Cảnh cũng biết cậu là người như nào rồi
Dư Gia Nghệ quăng luôn vẻ yếu ớt vừa rồi, bắt lấy tay Lục Sơ Cảnh
Cậu cố hết sức, vậy mà giữ được một Alpha thật
Người đông, Dư Gia Nghệ bèn ghé vào tai Lục Sơ Cảnh thì thầm: "Em thì sao, em có thích anh chút nào không?"
Cậu đang đeo khẩu trang, giọng nói nhẹ nhàng, lại mang chút sầu muộn, tựa như dầm mình trong cơn mưa
"Em không thích anh, vậy quan tâm đến những cuộc tình trước đây của em làm gì?"
Khuôn mặt lạnh băng của Lục Sơ Cảnh vỡ vụn, hắn mở đôi môi mím chặt, con ngươi co lại, giận dữ kéo Dư Gia Nghệ ra
Hắn mất bình tĩnh, trên hành lang rộng rãi bỗng chốc có mùi trầm, tuy nhẹ, nhưng cũng làm Alpha và Omega ở đây khó chịu— chỉ có Beta không biết
Dư Gia Nghệ nhướn mày, nhìn thấy Lục Sơ Cảnh phản ứng như vậy, cậu Beta không hiểu rõ cứ vui như đứa bé vừa thực hiện xong một trò đùa dai vậy
Cổ tay cậu bị Lục Sơ Cảnh nắm đau, nhưng cậu cứ như không hề hay biết, còn tinh nghịch dùng ngón tay cọ ngón cái của Lục Sơ Cảnh
"Em nắm anh đau quá" Dư Gia Nghệ thầm thì "Nhưng anh không tức đâu"
"Tôi không thích anh" Lục Sơ Cảnh thả tay "Anh cũng đừng làm phiền tôi nữa"
Hắn lại trở về với khuôn mặt lạnh lùng, mùi trầm hương trong không khí dần bay đi, hắn biết pheromone của mình bị mất không chế, liếc nhìn Dư Gia Nghệ còn chẳng biết gì, mím chặt môi
Dư Gia Nghệ quay cổ tay, cố tình đưa phần bị nắm cho Lục Sơ Cảnh nhìn: "Vậy em trả lời anh, tại sao lúc ngửi thấy mùi pheromone của Đậu Cẩm lại nhốt anh ở ngoài, còn cả tại sao biết anh từng yêu đương nhiều lần lại quay ngoắt với anh như vậy"
Mi mắt Lục Sơ Cảnh chớp nhẹ, hắn đẩy Dư Gia Nghệ ra, lúc đi ngang qua cậu, Lục Sơ Cảnh cúi đầu nói: "Tôi nghĩ do bản năng của Alpha mà thôi"
Dư Gia Nghệ không đuổi theo, cậu lạc lõng đứng tại chỗ, lúc bóng dáng Lục Sơ Cảnh dần bước xa, cậu bỗng cười
Cậu nghĩ, dường như người hoảng loạn không chỉ mình cậu, mà cả