Giường trong ký túc xá mềm mại, ga trải giường của Lục Sơ Cảnh là màu xanh nước biển rất bình thường, không có hoa văn, màu sắc này làm cho da của Dư Gia Nghệ càng thêm trắng, dù là phòng ký túc xá đơn nhưng giường ngủ không lớn lắm.
Dư Gia Nghệ nằm trên giường, ngửi được mùi hương trầm quấn quanh người, cậu là beta nhưng cũng cảm thấy pheromone của alpha thật thần kì.
Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của Lục Sơ Cảnh từ pheromone, thậm chí có đôi khi, Dư Gia Nghệ cảm thấy mùi trầm hương này như có linh tính, phất qua người cậu như cơn mưa nhỏ.
Lục Sơ Cảnh phóng càng nhiều pheromone, Dư Gia Nghệ ngửi thấy mùi trầm hương nồng hơn, đầu choáng váng như say xe.
Phần gáy lúc nãy bị Lục Sơ Cảnh cắn không đau nhưng giờ lại có vẻ nóng ran.
Lục Sơ Cảnh cúi người, tới gần Dư Gia Nghệ, nhìn thấy biểu cảm của Dư Gia Nghệ từ cười đùa biến thành sợ hãi, hoảng hốt
"Lục Sơ Cảnh" Dư Gia Nghệ mỉm cười lấy lòng Lục Sơ Cảnh, nụ cười cứng nhắc: "Đừng ôm anh, ý em giờ sao?"
Lục Sơ Cảnh giống như không nghe thấy cậu nói, cúi đầu hôn Dư Gia Nghệ một cách mãnh liệt, đôi môi chạm lấy vật mềm mại quen thuộc.
Dư Gia Nghệ không nói dối, cậu thật sự chưa hút thuốc, cũng đúng là chỉ uống một chén rượu, trong khoang miệng vẫn là sự tươi mát.
Dư Gia Nghệ thấy được đôi tay đang giam cầm mình từ từ buông ra, cậu ôm lấy cổ Lục Sơ Cảnh, nhiệt tình như lửa hiến thân.
Kỹ năng hôn của cậu rất thành thạo, một vẻ khiêu khích và tán tỉnh mờ ám, từ lần đầu tiên Dư Gia Nghệ chủ động hôn Lục Sơ Cảnh, hắn đã rất muốn bóp cằm cậu tra hỏi cậu đã hôn bao nhiêu người rồi.
Lông mi Lục Sơ Cảnh cụp xuống, đột nhiên lùi về phía sau, trốn tránh đụng chạm của Dư Gia Nghệ, nhưng giây tiếp theo, hắn lại ấn vai Dư Gia Nghệ, hôn cậu ác liệt.
Dưới đòn tấn công bất ngờ như vậy, Dư Gia Nghệ hoảng loạn, đầu lưỡi Lục Sơ Cảnh giống như vươn xuống cổ họng cậu, cậu khó chịu cau mày, vừa định nói chuyện, môi lại bị Lục Sơ Cảnh lấp kín, mãi không thốt lên được câu nào hoàn chỉnh.
Lưng cậu đổ mồ hôi, áo len bị vén lên, làn da tiếp xúc với không khí co rúm lại, cánh tay không khỏi ôm chặt Lục Sơ Cảnh, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn cảm thấy lạnh, không nhịn được dán lên người Lục Sơ Cảnh.
Động tác nhỏ này của Dư Gia Nghệ khiến nụ hôn của Lục Sơ Cảnh dịu dàng hơn, nhưng vẫn mãnh liệt như lúc trước, như thể muốn nuốt cậu vào bụng.
Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, giống như cuộn băng ghi âm bị mắc kẹt, Dư Gia Nghệ nhắm mắt lại, lông mi liên tục run lên, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Lục! Sơ Cảnh" Dư Gia Nghệ cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh, giọng nói mơ hồ không rõ, nói nhanh: "Anh sai rồi, cho anh về đi"
Nhưng hiện tại cậu không phải là người quyết định, Lục Sơ Cảnh ngừng hôn Dư Gia Nghệ, tay hắn chống bên người cậu, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống.
Dư Gia Nghệ kéo chăn bông che lên người, chiếc cằm thon gọn ẩn dưới lớp chăn bông, vì nụ hôn vừa rồi mà hiện rõ vẻ mơ màng nơi ánh mắt
Cậu không dám trêu chọc Lục Sơ Cảnh như lúc đầu nữa, đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của Dư Gia Nghệ mấp máy hỏi, "Anh về nhé?"
Thấy Lục Sơ Cảnh không trả lời, cậu được voi đòi tiên xốc chăn lên, duỗi chân xuống giường.
Ngón chân chưa kịp chạm đất, Dư Gia Nghệ đã bị Lục Sơ Cảnh ấn về chỗ cũ, chiếc áo len rộng thùng thình phấp phới trong không khí, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của cậu rồi lại rơi xuống.
Một tay của Lục Sơ Cảnh cũng đủ để đè Dư Gia Nghệ xuống, giọng của hắn lạnh như băng: "Anh đến chỗ đó làm gì?"
"Anh đã bảo là! Anh đến mừng sinh nhật Đậu Cẩm rồi mà?" Dư Gia Nghệ rụt rè nói, quăng hết tội cho Đậu Cẩm gánh, "Anh vốn đâu có muốn đi! Tên đó kêu anh đi, anh nói không đi thế là túm anh lôi đi luôn"
Lục Sơ Cảnh nhìn là biết ngay Dư Gia Nghệ đang nói dối, đã đến nước này rồi mà cậu vẫn nói nửa thật nửa giả.
Hắn không những không biết Dư Gia Nghệ đi bar mà còn phải biết qua miệng người khác, Lục Sơ Cảnh mím môi, pheromone tràn ra như bão tuyết.
Hắn muốn làm Dư Gia Nghệ khóc, như vậy cậu mới nhớ kỹ.
Trong lòng Lục Sơ Cảnh nghĩ như vậy, như khi hắn thật sự thấy lông mi Dư Gia Nghệ đẫm nước mắt, dính lại thành từng cụm với nhau.
Cánh tay cậu ôm lấy vai Lục Sơ Cảnh, làn da trắng nõn đỏ bừng, cả người vùi trong lồng ngực hắn, hết lần này đến lần khác gọi "Sơ Cảnh"
Giọng điệu càng lúc càng nũng nịu, lần sau nghe còn nũng nịu hơn lần trước.
Lục Sơ Cảnh lại bắt đầu mềm lòng.
Chờ khi xong xuôi, hắn ôm Dư Gia Nghệ vào lòng, đưa tay vuốt tóc trên trán Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh ôm cậu từ sau lưng, gác cằm lên vai cậu.
Tư thế ôm đầy tính chiếm hữu, hắn ôm chặt cả người Dư Gia Nghệ vào lòng, giọng nói Lục Sơ Cảnh trầm thấp, dường như còn có chút uy hiếp: "Lần sau đừng đến mấy chỗ này nữa được không?"
Dưới ánh đèn của quán bar, tay áo Dư Gia Nghệ được xắn lên trên cánh tay, lộ ra phần cổ tay trắng trẻo, sợi dây màu đỏ buộc trên tay cậu, chiếc chuông nhỏ yên lặng treo trên đó, lông mày giãn ra, mỉm cười với người bên cạnh nói gì đó.
Dư Gia Nghệ đã hoàn toàn quên mất hắn.
Đam Mỹ Hài
Cậu là một người phóng túng, Dư Gia Nghệ đã quen với thế giới phồn hoa bên ngoài, nhưng vì cảm giác mới mẻ mà tạm thời dừng chân bên bóng cây của hắn, đôi cánh của cậu vẫn luôn vẫy vùng, có thể bay đi bất kì lúc nào.
Trước đây Lục Sơ Cảnh chưa từng yêu ai, lần đầu tiên sa vào lưới tình cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác lo được lo mất, đại khái là ——Hắn muốn khiến Dư Gia Nghệ đau nhưng lại sợ Dư Gia Nghệ đau.
Hiện tại Dư Gia Nghệ chỉ muốn ngủ, mí mắt cậu nặng trĩu, lời của Lục Sơ Cảnh giống như chìm trong nước, mắt cậu muốn khép lại, quai hàm đột nhiên đau nhức.
Cậu mơ màng nghe được Lục Sơ Cảnh hỏi một câu "được không?", Dư Gia Nghệ vô thức gật đầu, vùi mặt vào người Lục Sơ Cảnh.
Nơi đó có mùi trầm hương cậu quen thuộc nhất.
"Ừm"
Giọng cậu ngái ngủ, hoàn toàn không biết mình vừa đồng ý cái gì.
Kể từ đêm đó, Dư Gia Nghệ không biết chính mình đã bật công tắc gì cho Lục Sơ Cảnh, trong 3 ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cậu bị bắt phải ở trong phòng ngủ với Lục Sơ Cảnh.
Dù Lục Sơ Cảnh không sung sức như trong kỳ nhạy cảm, Dư Gia Nghệ vẫn cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Chờ khi hết kỳ nghỉ, mùi trầm hương trên người Dư Gia Nghệ nồng đến mức khiến người khác phải né xa ba thước, tiết đầu tiên là lớp tự chọn, cậu không có tí sức nào, gục xuống bàn ngủ một giấc.
Sau khi chuông vào lớp vang lên, Đậu Cẩm cuối cùng cũng bước vào, ngồi xuống bên cạnh Dư Gia Nghệ, nhưng nét mặt cậu ta thay đổi ngay lập tức, bịt mũi lùi xa ra, nhỏ giọng quát: "Đuỵt! Sao trên người mày toàn mùi Lục Sơ Cảnh thế?"
"Nồng lắm sao?" Dư Gia Nghệ bị đánh thức, vô thức cầm cổ áo phất phất, cậu chỉ ngửi được một ít mùi trầm hương, lười biếng nằm bò xuống bàn nói: "Không sao, tí là hết mà"
Giọng điệu của cậu không có miếng quan tâm nào, Đậu Cẩm nhất thời không biết nên thông cảm với Dư Gia Nghệ hay thương cho Lục Sơ Cảnh.
Đậu Cẩm định nói thêm gì đó, Dư Gia Nghệ bịt tai lại, tỏ rõ ý từ chối giao tiếp.
Toàn bộ khuôn mặt cậu vùi vào cánh tay, áo len trên người là của Lục Sơ Cảnh, cổ áo rộng thùng thình trượt xuống, để lộ chiếc cổ mảnh mai của