Bả vai Dư Gia Nghệ một lần nữa bị người đè lại, cậu theo bản năng cong lưng lên, để lộ ra gáy vẫn còn đang rỉ máu.
Hơi thở của Lục Sơ Cảnh phả vào da thịt, hơi thở nguy hiểm lướt qua miệng vết thương, vai Dư Gia Nghệ lập tức trở nên căng cứng.
Cậu vẫn nhớ cơn đau vừa rồi, Dư Gia Nghệ luôn cho rằng Lục Sơ Cảnh cắn cổ không đau, nhưng vừa rồi, cậu đau đến mức khuôn mặt nhăn nhúm lại.
Lần này cậu không dám vùng vẫy nữa, mùi trầm hương càng lúc càng gần, thân trên của Dư Gia Nghệ càng lúc càng căng chặt.
"Lục...Sơ Cảnh"
Dư Gia Nghệ không thề kìm được gọi tên hắn, giọng cậu vì quá căng thẳng mà trở nên yếu ớt, khi nghe thấy giọng của chính mình, cậu không khỏi ngạc nhiên.
Tuyến lệ của cậu như bị hỏng, Dư Gia Nghệ cố gắng kìm lại nhưng giọng nói vẫn thút thít như vậy, cậu nắm lấy tay áo Lục Sơ Cảnh nói, "Anh sợ đau, em biết mà, anh rất sợ đau"
Ngón tay Lục Sơ Cảnh xoa nhẹ lên làn da trơn bóng của cậu, hắn cảm nhận được nếu ngón tay của mình ở trên cổ Dư Gia Nghệ càng lâu thì cổ Dư Gia Nghệ càng căng cứng, hệt như con rối gỗ mặc hắn điều khiển.
Bây giờ cậu nhỏ giọng cầu xin hắn, nghe hệt như tiếng một bé mèo hoang đáng thương.
Lục Sơ Cảnh biết, Dư Gia Nghệ rất sợ đau, thậm chí có vài chỗ trên người cậu rất yếu ớt.
Tuy cha mẹ cậu bất công, nhưng nhà Dư Gia Nghệ giàu, nhân duyên trong trường cũng tốt, thành tích chẳng có gì đáng lo, bây giờ công việc cũng thuận lợi, cho nên bây giờ chỉ cần dọa chút đã sợ hãi thành thế này.
Dư Gia Nghệ vẫn đang gọi tên hắn, giọng cậu run rẩy, kỳ nhạy cảm lần trước của hắn đã gây ra bóng ma tâm lý cho cậu, chẳng qua Dư Gia Nghệ sĩ diện, không để cho Lục Sơ Cảnh biết, thậm chí còn nhân đó khiêu khích hắn.
Khi đó, Lục Sơ Cảnh còn rất ngây thơ trong sáng, bị Dư Gia Nghệ trêu chọc thì mặt đỏ bừng lên, nhưng hiện tại, hắn lại lợi dụng điểm yếu này của Dư Gia Nghệ.
"Anh sợ..."
Những câu từ đứt quãng của Dư Gia Nghệ vang lên bên tai hắn, Lục Sơ Cảnh cảm thấy tim mình như bị lông tơ lướt qua, hắn hiếm khi thấy bộ dáng yếu đuối này của Dư Gia Nghệ.
Trong mắt người khác, cậu luôn vô tâm vô tư, hệt như không để ý bất cứ cái gì, thích thì lấy, không thích thì quăng, chỉ khi theo đuổi Lục Sơ Cảnh, cậu mới thật sự muốn chăm sóc cho một người.
Nhưng khi theo đuổi được, Dư Gia Nghệ phát hiện Lục Sơ Cảnh là một người cứng đầu, cậu cảm thấy mình đã đào được châu báu, bắt đầu khiêu chiến giới hạn của Lục Sơ Cảnh.
Đáp án cậu nhận được là Lục Sơ Cảnh sẽ dung túng cậu vô điều kiện.
Điều này khiến Dư Gia Nghệ dần thay đổi thái độ của mình với Lục Sơ Cảnh, địa vị của cậu và Lục Sơ Cảnh cũng bắt đầu chênh lệch, cậu trở thành người chiến thắng trong mối quan hệ này.
Nhưng hiện tại, Dư Gia Nghệ lại lâm vào thế yếu lần nữa, dù là sức mạnh hay tốc độ, cậu không thể chiếm lợi thế trước mặt Lục Sơ Cảnh, bây giờ cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Lục Sơ Cảnh.
Tiếng nức nở của Dư Gia Nghệ không lớn lắm, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi thành hàng, Lục Sơ Cảnh đã để lộ răng nanh nhưng cuối cùng vẫn giấu đi.
Hắn khuỵu gối, nửa quỳ lên ghế sô pha, che phủ toàn bộ cơ thể Dư Gia Nghệ, chặn luôn ánh sáng trên đỉnh đầu.
Lồng ngực Lục Sơ Cảnh phập phồng, kỳ nhạy cảm lại lần nữa xâm chiếm não hắn, cần cổ yếu ớt của beta lộ ra trước mắt hắn, trên đó còn có vết máu và dấu răng mờ nhạt.
Trong đầu hắn có âm thanh kêu gào bảo hắn cắn.
Lục Sơ Cảnh cũng muốn làm vậy, hắn lại cúi đầu, nhưng tiếng khóc thút thít của Dư Gia Nghệ ảnh hưởng hắn, Dư Gia Nghệ khóc rất nhỏ nhưng lại hệt như một trận mưa rào trút lên người Lục Sơ Cảnh.
Động tác của hắn dừng lại, Lục Sơ Cảnh nhìn chằm chằm vào cơ thể đang cuộn tròn lại của Dư Gia Nghệ, hầu kết chuyển động.
Hắn bây giờ hệt như con thú đã săn được mồi, con mồi đã ngừng vùng vẫy trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn không thể cắn đứt mạch máu của con mồi.
Lục Sơ Cảnh vươn tay bịt miệng Dư Gia Nghệ, hắn muốn chặn lại tiếng khóc phiền nhiễu, nhưng chóp mũi của Dư Gia Nghệ cứ giật giật, đôi môi cậu mấp máy liên tục.
Lòng bàn tay vừa nóng vừa lạnh, hứng hết khí Dư Gia Nghệ thở ra từ miệng, bàn tay Lục Sơ Cảnh cứng đờ, không kìm được buông lỏng tay.
Cảm xúc bực bội lắng lại trong lòng, Lục Sơ Cảnh đột nhiên đứng dậy, gần như cùng lúc đó, túm lấy cổ áo Dư Gia Nghệ xách lên rồi hôn xuống.
Đây còn không tính là hôn môi, hắn như thể muốn xé nắt Dư Gia Nghệ nuốt vào bụng, nụ hôn này chất chứa rất nhiều cảm xúc.
Khi Lục Sơ Cảnh và Dư Gia Nghệ còn mặn nồng, nụ hôn ngọt ngào, lưu luyến, còn ngọt hơn là kẹo bọc đường, nhưng bây giờ, nụ hôn của Lục Sơ Cảnh lại khác.
Đó là phẫn nộ, là không cam lòng, hắn muốn truyền đạt cảm xúc của mình đến Dư Gia Nghệ qua nụ hôn này nhưng Dư Gia Nghệ dường như không thể cảm nhận được, cậu bị Lục Sơ Cảnh hôn đến mức không thở được, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Mặt Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh nâng lên, dấu ngón tay Lục Sơ Cảnh hằn lên khuôn mặt cậu.
Cậu cảm thấy mình như con cá mắc cạn, mất đi độ ẩm cần thiết để tồn tại, bây giờ cậu chỉ có thể từ nụ hôn của Lục Sơ Cảnh mà lấy lại chất dinh dưỡng mình muốn.
Mũi cậu bị nghẹt, không khí hít vào yếu ớt, miệng lại bị Lục Sơ Cảnh chặn lại.
Nước mắt Dư Gia Nghệ rơi xuống đôi môi dính chặt nhau của họ.
Nước mắt bị cuốn theo nụ hôn, vị