Phản ứng đầu tiên của Dư Gia Nghệ là ngắt điện thoại, cậu nhìn quanh một vòng, tuy không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhưng vẫn bị một cảm giác bất an mạnh mẽ nuốt chửng.
Cậu nhanh chóng bước ra khỏi cây ATM và hòa vào đám đông, Dư Gia Nghệ hiển nhiên không biết mình có thể đi đâu, nhưng bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, cuối cùng trở thành chạy.
Tóc tai trên trán Dư Gia Nghệ dựng lên, hơi thở gấp gáp, cậu chạy về phòng khách sạn, rồi đóng sập cửa lại.
Cậu dựa lưng vào cửa, trong căn phòng yên lặng, tiếng thở của cậu như đài bị rè.
Chỉ có một mình cậu trong phòng, Dư Gia Nghệ cảm thấy mình đã có được cảm giác an toàn ngắn ngủi, cậu đứng dựa vào tường một lúc, khi cảm thấy có thể đứng vững, cậu quyết định bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra thì không có gì cả, chỉ có cái ba lô mà Đậu Cẩm đưa cho cậu, trong ba lô đựng vài bộ quần áo để thay.
Dư Gia Nghệ khoác ba lô lên lưng, tay chống cầu thang, nhanh chóng leo xuống.
Leo được nửa chặng đường thì cậu lại dừng lại, bậc thang lối thoát hiểm trống không, tiếng bước chân vang vọng tứ phía khi cậu nhanh chóng chạy xuống.
Dư Gia Nghệ biết bây giờ có lẽ nên ngoan ngoãn ở lại đợi Lục Sơ Cảnh trong phòng, để Lục Sơ Cảnh có thể bớt tức giận, cậu chỉ cần rơi vài giọt nước mặt, làm nũng thêm một hồi, Lục Sơ Cảnh cũng không làm gì nữa.
Bước chân cậu ngập ngừng, nhưng cuối cùng Dư Gia Nghệ cũng quả quyết chạy xuống lầu.
Cậu và Lục Sơ Cảnh đã rơi vào ngõ cụt, cậu không muốn cho Lục Sơ Cảnh cảm giác an toàn nên Lục Sơ Cảnh bắt đầu kiểm soát cậu, Lục Sơ Cảnh làm vậy khiến cậu bắt đầu cảm thấy phiền chán.
Lặp đi lặp lại hai chuyện này nên mối quan hệ của họ mới đến mức như bây giờ.
Nếu...!nếu lần này thực sự quay lại với Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ nghĩ mình sẽ phát điên, cậu không thể chịu được cảm giác bị kiểm soát bằng thế lực khắp nơi, càng không thể chịu đựng được tình yêu nặng nề của Lục Sơ Cảnh.
Lúc Lục Sơ Cảnh gọi điện còn nghe cả tiếng gió, chắc hẳn hắn đang trên đường đến đây, cậu nghĩ mình vẫn còn thời gian để chạy.
Thứ giá trị duy nhất trong tay cậu bây giờ là chiếc điện thoại mà Đậu Cẩm đưa, Dư Gia Nghệ tìm được một cửa hàng bán điện thoại di động và bán nó đi, cậu mua một chiếc điện thoại second – hand, rồi lắp thẻ sim vào.
Như vậy, trong tay cậu vẫn còn dư hơn 4.000, lẩn trốn một thời gian cũng không khó.
Dư Gia Nghệ do dự giữa việc ở lại đây hoặc bắt xe buýt đến những nơi khác, nhưng cuối cùng chọn ở lại thị trấn này.
Chỉ cần cậu trốn thật kỹ, nếu Lục Sơ Cảnh không tìm được cậu trong trấn, hắn nhất định sẽ nghĩ đã đi đến những thành phố khác.
Chỉ là không có chứng minh thư quá bất tiện, không thể thuê nhà hay ở khách sạn, cuối cùng Dư Gia Nghệ chỉ có thể tìm thuê một nhà nghỉ vỉa hè ba không*.
* Mình đoán là không máy lạnh, không nước nóng và wifi
Nơi này khá xập xệ, nhưng Dư Gia Nghệ cũng không còn lựa chọn nào khác, cậu vật lộn từ nãy đến giờ đã đến nửa đêm, Dư Gia Nghệ đói đến mức đau quặn bụng, vì vậy cậu chỉ có thể ép mình ăn một tô mì ăn liền.
Lúc này cậu rất muốn ngủ nhưng không thể nào chợp mắt được, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dư Gia Nghệ lo lắng liếc nhìn chiếc điện thoại di động bên cạnh, Lục Sơ Cảnh không gọi lại cho anh, giống như sự yên bình trước cơn bão.
Dư Gia Nghệ cả đêm không ngủ, ban ngày trốn ở nhà thuê, đến tối mới dám ra ngoài mua đồ ăn.
Bên ngoài mọi thứ đều bình lặng, cuộc sống trong thị trấn cũng yên bình và nhàn nhã, Dư Gia Nghệ cũng bình tĩnh hơn một chút, cảm thấy có lẽ Lục Sơ Cảnh không tìm được mình đã rời đi.
Cậu rẽ vào một siêu thị gần đó, đột nhiên cảm thấy cánh tay có chút ngứa, Dư Gia Nghệ xắn tay áo lên nhìn, trên cánh tay đã có rất nhiều nốt đỏ, sau đó lưng cũng bắt đầu ngứa, thậm chí là cả cổ.
Dư Gia Nghệ cáu kỉnh gãi gãi, ước chừng hôm qua chiếc chăn bông cậu ngủ có vấn đề nên bị dị ứng, nhưng giờ cậu chỉ có thể sống chết mặc bay.
Cậu mua một túi lớn đồ trong siêu thị, dự định mấy ngày không ra ngoài, túi hơi nặng, Dư Gia Nghệ chậm rãi bước xuống phố, động tác như một con rùa vụng về.
Mới hơn bảy giờ, đường phố đã đông nghịt người đi dạo hoặc tản bộ sau bữa ăn, Dư Gia Nghệ vô thức thả lỏng, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, lưng cậu bỗng rét lạnh.
Cậu quay đầu một cách cứng nhắc, một chiếc ô tô tối màu đang đậu bên đường, không biết hắn đã đợi cậu bao lâu, trước mắt là cánh cửa mở.
Người xuống xe rất vội, tiếng đóng cửa rất lớn, Lục Sơ Cảnh đứng cách đó không xa vẻ mặt sa sầm nhìn cậu chằm chằm, khoảng cách giữa hai người chỉ là một con đường.
Chạy.
Dư Gia Nghệ chỉ còn lại ý nghĩ này, cậu run rẩy, nhưng khi nhìn thấy Lục Sơ Cảnh càng ngày càng gần, giống như chú nai trong rừng gặp hổ, chân đột nhiên tràn đầy sức mạnh.
Cậu vứt chiếc túi trong tay rồi chạy không chút chần chờ.
Dư Gia Nghệ chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trước đây, cơn gió lạnh buốt tràn vào mũi, tai và cổ họng, cảm giác cay xé tràn ngập mọi giác quan.
Dư Gia Nghệ đã chạy rất nhanh, nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tốc độ của Alpha quá nhanh, không mất nhiều thời gian để bắt kịp cậu.
Dư Gia Nghệ bỗng bị vấp viên gạch trên đường, cậu cố gắng đứng vững.
Khi con người gặp nguy hiểm, phản ứng theo bản năng của họ là chạy đến một nơi mà họ cảm thấy an toàn, và Dư Gia Nghệ cũng vậy, cậu tuyệt vọng chạy đến căn nhà cho thuê nhỏ cũ nát của mình.
Nhưng cậu vừa kịp chạy tới cửa đã bị túm lấy cánh tay, Lục Sơ Cảnh ở ngay phía sau, cậu bị kéo lại, đầu đập vào ngực Lục Sơ Cảnh.
Cậu bị Lục Sơ Cảnh ôm lấy, gió đêm mùa đông lạnh lẽo nhưng hơi thở của Lục Sơ Cảnh lại ấm nóng, chạy lâu như vậy mà hắn cũng không thở dốc chút nào.
Nhưng khi Lục Sơ Cảnh vừa mở miệng, giọng nói của hắn lại có chút dồn dập, hắn hỏi bên tai Dư Gia Nghệ: "Chạy có mệt không?"
"......."
Dư Gia Nghệ tựa như bị câm, vị cay trong cổ họng càng nồng, tựa như nghẹt thở, cậu bỗng cúi đầu ho không ngừng.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của cậu, Lục Sơ Cảnh vuốt lưng giúp rồi đưa tay sờ túi quần áo của Dư Gia Nghệ lấy chiếc chìa khóa ra mở.
Lục Sơ Cảnh đẩy Dư Gia Nghệ không còn sức vào phòng cho thuê.
Sàn trong căn phòng cho thuê vẫn là xi măng, Lục Sơ Cảnh nhíu mày khi nhìn thấy nơi Dư Gia Nghệ đã ở một đêm.
Hắn quay đầu nhìn Dư Gia Nghệ, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại chạy đi, chạy ra ngoài, sống ở một nơi như thế này khiến anh cảm thấy thoải mái hơn so với ở bên cạnh em sao?"
"......."
Ngón tay của Lục Sơ Cảnh cọ vào má Dư Gia Nghệ.
Căn phòng cho thuê không có gương.
Hắn lau sạch lớp bụi bám trên mặt Dư Gia Nghệ từ lúc nào đó.
Hắn cúi xuống và nói, "Em chỉ mất hai giờ để đến đây, nhưng em đã nghĩ về rất nhiều thứ.
"
"Nhân tiện – em cũng đã tra ra được rất nhiều."
Con ngươi của Dư Gia Nghệ hơi mở to, lông mi bị Lục Sơ Cảnh nhẹ nhàng chạm một cái, cậu chớp mắt thật nhanh.
"Sao anh lại có đôi mắt đa tình như vậy?" Đôi mắt cậu chợt có hơi ấm chạm vào, cậu nghe thấy giọng nói không chút nao núng của Lục Sơ Cảnh, "Nếu bây giờ anh nhìn em như thế này, anh vẫn sẽ khiến em tưởng rằng anh thật sự rất thích em.
"
Dư Gia Nghệ biết rằng cậu sẽ xong nếu không giải thích ngay bây