Cậu Beta không ngửi được Pheromone
Edit by Mozzarelluoi
_____________________
Mưa bên ngoài vẫn không ngớt, từng hạt mưa rơi xuống, bắn bùn lên ống quần Lục Sơ Cảnh
Hắn khép hờ mắt nhìn Dư Gia Nghệ, đôi mắt sáng trong, hẳn là đã nghe những lời thổ lộ như này nhiều rồi, bình tĩnh nhìn cậu: "Anh thích tôi ở điểm nào?"
"Hả?"
Dư Gia Nghệ không đoán trước được câu hỏi này của hắn, vốn cậu đã chuẩn bị nghe lời từ chối, lại không ngờ được Lục Sơ Cảnh sẽ hỏi như vậy
Dư Gia Nghệ thổ lộ là bởi cậu nghĩ rằng, đã đến lúc này rồi, nếu không tiến thêm bước nữa, sợ là mối quan hệ của hai người sẽ mãi mắc kẹt ở đó
Cậu thổ lộ, Lục Sơ Cảnh có thể sẽ tránh xa cậu, nhưng ít nhất hắn sẽ biết— cậu có tình cảm thầm kín với hắn
Mối quan hệ giữa người thầm mến và người kia ắt sẽ khác
Dư Gia Nghệ thay bạn trai nhiều như vậy, cậu rất giỏi đoán ý, nhưng giờ cậu chả hiểu Lục Sơ Cảnh đang nghĩ gì
Vừa như một câu hỏi đơn thuần, lại như câu hỏi chí mạng
Dư Gia Nghệ bí, vắt óc nghĩ câu trả lời, loại người nông cạn như cậu thích Lục Sơ Cảnh ở điểm nào nữa?
Chắc chắn là cái mặt rồi còn gì!
"Đừng đùa" Cậu còn chưa trả lời thì Lục Sơ Cảnh đã lạnh lùng nói "Chúng ta mới quen nhau được 2 tuần"
Hai tuần thì có thể thích được gì, Dư Gia Nghệ thật lòng thích hắn sao, hắn không hiểu
Tài liệu trên tay hắn không thể dính nước được, Lục Sơ Cảnh đứng chờ mưa tạnh, không nhìn Dư Gia Nghệ thêm một cái
Nhưng mưa có vẻ lâu nữa mới ngừng, Dư Gia Nghệ cũng chưa đi, cậu lắc chiếc ô trên tay, hỏi: "Cậu đi đâu? Anh đưa cậu đi"
Lục Sơ Cảnh vẫn còn chần chờ, Dư Gia Nghệ liếc nhìn tập tài liệu của hắn: "Chắc cậu muốn đi đưa tài liệu ha, không gấp à?"
Thật ra là rất gấp, tin nhắn gửi bất ngờ, tài liệu trên tay hắn quan trọng, mà tổ khác lại cần, họ đang bận không đi được, bèn nhờ Lục Sơ Cảnh
Hắn ra muộn, ô ở toà nhà này đã bị người ta lấy hết, Lục Sơ Cảnh lại chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay, giờ mà lao ra chắc tài liệu ướt hết
Dư Gia Nghệ vừa nói xong thì điện thoại Lục Sơ Cảnh lại vang lên, âm báo không nhỏ, Dư Gia Nghệ cũng nghe thấy
Cậu cười nhẹ, giả bộ vung vẩy chiếc ô trong tay
Lục Sơ Cảnh mím chặt mộ, có vẻ như hắn không còn cách nào, đành để Dư Gia Nghệ hỗ trợ
Dư Gia Nghệ bung dù, cậu quay đầu cười với Lục Sơ Cảnh: "Lại đây, anh đưa cậu đi"
Lục Sơ Cảnh dính chặt chân trên nền, có vẻ như đang giãy giụa lần cuối, lát sau mới đi tới
Ô của Dư Gia Nghệ không to, cố lắm mới nhét đủ 2 người, Lục Sơ Cảnh lại không muốn chạm vào Dư Gia Nghệ, hôm nay mưa to gió lớn, mới đi một hồi vai áo hắn đã ướt đâm
"Lục Sơ Cảnh" Dưới màn mưa, giọng nói của Dư Gia Nghệ nghe thật êm ái "Đi đâu"
Đôi môi Lục Sơ Cảnh vẫn mím chặt, giọng nói cũng hơi khác: "Đi toà nhà A"
Giọng Dư Gia Nghệ lúc này thêm phần nhẹ nhàng: "Được"
Lục Sơ Cảnh cao hơn cậu, lúc bung ô cần nâng cao tay hơn, cậu cũng nhân cơ hội liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện điểm bất thường
Cậu "Ui" một cái rất nai, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đàn em, tai cậu đỏ kìa"
Lục Sơ Cảnh rất trắng, nên dẫu cho màu đỏ ấy rất nhạt, thì cũng dễ nhìn ra
"Là vì mới nói xong câu làm anh đau lòng, giờ lại cần anh giúp à?" Cái tính thích chơi xấu của Dư Gia Nghệ lộ ra, cậu trêu hắn "Không sao mà, anh không ngại âu"
Lục Sơ Cảnh chợt dừng bước, đôi tay ôm tài liệu của hắn siết chặt, mưa giờ đã nhỏ lại, cũng sắp đến nơi rồi, Lục Sơ Cảnh suy nghĩ có nên chạy không
Nhưng hắn vừa dợm bước thì đã bị Dư Gia Nghệ túm chặt áo
"Đùa thôi mà" Dư Gia Nghệ nói nhỏ "Sao cậu nhỏ nhen thế"
Lục Sơ Cảnh lạnh mặt giật áo ra khỏi tay Dư Gia Nghệ, tay cậu nắm rất chặt, vạt áo cũng nhăn theo
Mặt hắn trông thì lạnh lùng, nhưng vành tai lại đỏ thêm chút, có lẽ do ngượng
Dư Gia Nghệ không ngờ được Lục Sơ Cảnh lại ghét bị đùa đến vậy, cậu cố nén cười nhưng đôi mắt lại cong lên.
Cậu lo Lục Sơ Cảnh thẹn quá hoá giận, không dám nói thêm câu gì, sợ hắn bỏ cả dù luôn thật
Cậu đưa Lục Sơ Cảnh đến nơi rồi nhìn hắn đi lên nhưng không rời đi, tiếp tục đứng chờ
Dư Gia Nghệ cầm dù trong tay, vẩy vài cái, rồi dựa lưng vào tường nghỉ
Lục Sơ Cảnh không ở đây, Dư Gia Nghệ không cần nín cười nữa
Hừm, Lục Sơ Cảnh còn đáng yêu hơn cậu nghĩ nhiều đấy
Cậu nhớ tới tài liệu nhìn thấy lúc đang nói chuyện với Lục Sơ Cảnh, èm, quả là cậu giai mới qua 18 tuổi
Dẫu mặt lạnh, tính cũng lạnh, thì cũng mới chỉ 18
Cái tuổi 18 ngây ngô dễ động lòng nhất
Lục Sơ Cảnh xuống rất nhanh, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Dư Gia Nghệ thì sững sờ, đang tính giả vờ mù để rời đi
Nhưng Dư Gia Nghệ nào cho hắn toại nguyện, cậu gọi với theo, nhỏ giọng oán than: "Đang mưa mà, anh chờ cậu mãi đấy"
"Không cần" Lục Sơ Cảnh thoạt nhìn như muốn đi mưa thật "Tôi không cần ô"
"Lục Sơ Cảnh"
Giọng Dư Gia Nghệ hơi to, Lục Sơ Cảnh quay đầu, hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị đập bằng ô một cái, giơ tay tiếp được
"Cho cậu" Dư Gia Nghệ chạy qua hắn cười "Anh đi đây"
Mưa bên ngoài đã nhỏ dần, Dư Gia Nghệ lao ra, có vẻ