Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 102


trước sau

Edit: Thủy Tích

Ba năm sau.

Đinh linh linh linh linh...

Từ trong chăn có một bàn tay vươn ra, da trắng sữa, năm ngón tay thon dài đều đặn, đó là một bàn tay rất đẹp. Bàn tay đó sờ soạng trêи đầu giường một lúc mới mò được điện thoại đang kêu vang không ngừng: "Cậu gọi điện thoại không biết xem giờ sao? Bây giờ mới mấy giờ chứ?" Giọng nói của chủ nhân trong trẻo nhưng mang theo một chút lười biếng.

"Tân Hạo, tớ đến thủ đô rồi, cuối cùng tớ cũng đến thủ đô rồi."

"À, chúc mừng."

"Ba năm đại học mong cậu giúp đỡ nhiều hơn nha."

"Cút đi." Lý Tân Hạo không hề do dự cúp điện thoại. Người không biết phân biệt thời gian gọi tới quấy rầy người khác, trừ tên Cát Phu muôn đời ngu ngốc đó ra sẽ không có người thứ hai.

Lý Tân Hạo lười biếng mở mắt ra, định vươn vai duỗi người hoặc là tập thể ɖu͙ƈ theo radio để rèn luyện cơ thể một chút, nhưng lại sờ phải cái eo đau nhức khóc không ra nước mắt, cậu chỉ đành lặng lẽ cất chua xót vào trong lòng.

Ngày hôm qua, cậu đi dạo nhà sách với Lâu Từ nhưng lại cắt đuôi vệ sĩ, thế là bị Sơ Lam Phong bắt được, làm cậu cả một đêm không thể đứng dậy nổi. Lý Tân Hạo thở dài một hơi, từ sau vụ tai nạn máy bay vào ba năm trước, Sơ Lam Phong càng ngày càng ngang ngược, chuyện gì cũng phải biết, đi tới chỗ nào cũng phải có vệ sĩ đi theo, làm một người dân bình thường như cậu dễ dàng lắm sao?

"Chào buổi sáng Hạo Hạo, một chén cháo và hai quả trứng chần nước sôi." Dì Trương là dì giúp việc Sơ Lam Phong mời tới, là người miền Nam, tay nghề nấu nướng vô cùng hợp khẩu vị của Lý Tân Hạo.

Lý Tân Hạo vốn muốn thi khoa y đại học Hạ ʍôиɠ, nhưng do có quen biết Lâu Từ, lại vì trọng tâm công việc của Sơ Lam Phong là ở thủ đô, mà Lý Tân Hạo không đành lòng để Sơ Lam Phong bay tới bay lui giữa thủ đô và Hạ Giang, cho nên cuối cùng cậu thi khoa y đại học quốc gia, trở thành đàn em của Lâu Từ.

"Cảm ơn dì Trương ạ." Sau khi thi đại học xong, cậu đã bị Sơ Lam Phong xách cả người và hành lý tới thủ đô. Làm hại cậu chỉ có thể giải thích với ba mẹ trong điện thoại là tới thủ đô làm thêm hè, người giới thiệu: Sơ đại thúc.

Cha lý với mẹ Lý có ấn tượng rất tốt với Sơ Lam Phong. Thứ nhất, Sơ Lam Phong là người nhà họ Hàn. Thứ hai, Sơ Lam Phong lễ phép lại hào phóng.  Hai người đã tin tưởng Sơ Lam Phong vượt qua cả con trai cục cưng của họ rồi.

Lý Tân Hạo ăn bữa sáng xong nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi.

Đại học quốc gia quy định phải đến tựu trường trước ba ngày. 

Lý Tân Hạo do dự một lúc, hình như hôm nay không có chuyện gì để làm cả, vì vậy gọi điện cho Sơ Lam Phong: "Chào đại thúc." Thân là một thanh thiếu niên không có quyền dân chủ, Lý Tân Hạo đã nắm giữ được bí quyết làm sao để sống chung với người đàn ông này rồi.

"Chào em." Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lùng, nhưng càng nhiều hơn chính là dịu dàng.

Lý Tân Hạo lại đau khổ trong lòng, đại thúc đã hai mươi bảy tuổi rồi, càng ngày càng giống Sơ Lam Phong mà cậu đã nhìn thấy trong lễ cưới của anh trai ở đời trước.

"Hôm qua có làm em bị thương không?" Giọng nói tuy dịu dàng nhưng pha lẫn chút trêu chọc. Đại thúc bây giờ càng ngày càng xấu tính.

"Không có." Lý Tân Hạo rất kiên định cho thấy lập trường của mình.

"Không có?" Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo âm cuối hơi giương lên tựa như lông chim khiêu khích đáy lòng Lý Tân Hạo, ngứa ngáy. Ngày hôm qua, đại thúc cũng dùng giọng điệu như vậy hỏi cậu: "Hạo Hạo, có thoải mái không? Hạo Hạo, tôi yêu em". Lý Tân Hạo vừa nghĩ tới đây mà cả người đã bắt đầu nóng lên rồi.

Cậu và Sơ Lam Phong làʍ ȶìиɦ rất ít, bởi vì Sơ Lam Phong nói, cậu còn nhỏ. Nhưng một khi đã làm thì Sơ Lam Phong sẽ đòi lại hết cả vốn lẫn lời trong khoảng thời gian đó.

Mỗi lần làm, Lý Tân Hạo rất muốn hỏi: Đại thúc, anh bắn ra sớm chút được không?

Thậm chí có một lần cậu đã hỏi ra khỏi miệng, kết quả là bị Sơ Lam Phong hung hăng bắt nạt một hồi lâu, bắn trễ một chút là minh chứng cho sức hấp dẫn của đàn ông mà.

"Có phải do hôm qua tôi dùng sức chưa đủ không?" Sơ Lam Phong khẽ cười hỏi.

"Không phải, là do năng lực hồi phục của em tốt." Chưa đủ cái rắm á, nếu lần sau còn muốn thêm nữa thì cậu sẽ nhảy phòng ngủ tự sát... Phòng ngủ ở tầng ba, mà bây giờ bọn họ đã dọn tới ngoại ô rồi, nhảy từ tầng ba xuống có chết thật không?

"Vậy à, năng lực hồi phục thật sự rất tốt?" Nụ cười của Sơ Lam Phong càng sâu hơn.

"Anh muốn làm gì?" Lý Tân Hạo cảm thấy mình được Sơ Lam Phong nuôi ba năm, đầu óc cũng dừng vận động ba năm luôn, không những vậy mà dường như còn có dấu hiệu bị thoái hóa nữa.

"Tôi nghĩ đến hôm qua Hạo Hạo khóc xin tôi nhanh lên một chút, nghĩ đến Hạo Hạo nói phía dưới đã hồi phục thì... đã cứng lên rồi."

"Anh im miệng, cút đi." Lý Tân Hạo thở phì phò cúp điện thoại.

Cậu nghĩ đến giọng nói của Sơ Lam Phong, mà cảm giác bị tiến vào hôm qua còn lưu lại trong thân thể làm Lý Tân Hạo không tự chủ nhớ lại. Lý Tân Hạo lập tức đi vào nhà vệ sinh, hất nước lên mặt. Sau đó, lấy điện thoại ra gọi lại cho y: "Lát nữa em sẽ đến trường báo danh."

"Đợi tôi xử lý công việc xong sẽ đi với em."

"Không muốn, anh là người có tiếng, em không muốn sống tám năm này dưới cái tên của người có tiếng. Em dẫn vệ sĩ theo nhưng sẽ để họ
chờ ở trước cổng trường."

"Tám năm? Em định học bác sĩ đa khoa chính quy?"

"Vâng, hôm qua lúc đi dạo nhà sách có nghe anh Lâu phân tích, nhưng bác sĩ đa khoa lại không dễ vào, mà số lượng còn có hạn nữa." Lý Tân Hạo có tính toán của riêng mình.

"Được, chỉ cần em muốn thì tôi sẽ luôn ủng hộ em." Sơ Lam Phong chưa bao giờ hạn chế Lý Tân Hạo làm gì cả, mà yêu cầu duy nhất Sơ Lam Phong dành cho cậu chính là phải ở trong phạm vi bảo vệ của y.

Lý Tân Hạo rất vui vẻ trong sự phóng túng ngang ngược này. Thật ra thì từ trước tới nay cậu không có lý tưởng vĩ đại, cậu chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, ngày ngày ân ái ngọt ngào với người mình yêu thôi. Vừa nhắc tới đã đỏ mặt cho nên Lý Tân Hạo không muốn nghĩ nữa.

Thủ đô cuối tháng tám rất nóng nực, đối với một trạch nam như Lý Tân Hạo thì nóng một chút  đã có thể chết người rồi. Hôm nay cậu mặc quần short jean màu đen để lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn, cùng với áo thun trắng ở trong, khoác thêm áo sơ mi màu hồng ngắn tay bên ngoài.

Trêи cổ đeo một sợi dây đỏ, mặt sợi dây là một khối ngọc do Sơ Lam Phong tặng.

Lý Tân Hạo nhíu mày, đứng tần ngần trước cửa suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng: "Dì Trương ơi, dì nói xem với thời tiết này mà mang dù thì có làm giảm đi khí phách anh hùng của đàn ông không?"

Dì Trương cho Lý Tân Hạo một câu nói rất kinh điển: "Chết sĩ diện chỉ khổ thân mình thôi."

Vì vậy, Lý Tân Hạo lẳng lặng cầm theo một cây dù.

"Hạo Hạo, xe đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Chú Chương, quản gia của nơi này nói.

"Cháu quyết định sẽ ngồi xe buýt ạ." Lý Tân Hạo mở dù ra. 

Cậu còn chưa làm quen hết chỗ này, mỗi lần đều là xe vào xe ra, làm cái gì cũng do Sơ Lam Phong dẫn đi cả. Lý Tân Hạo cảm thấy, mình sắp bị nuôi thành phế luôn rồi.

Từ biệt thự đi đến Quốc Đại chỉ cần nửa tiếng lái xe, nhưng nửa tiếng này là đối với lái xe chứ chỗ này không có xe buýt đi thẳng tới Quốc Đại.

Trước cổng khu nhà không có ai chờ xe buýt cả. Lý Tân Hạo lên xe, trong xe trống rỗng, cậu chọn chỗ một người ngồi xuống, vừa nghe nhạc vừa nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sự sầm uất của thủ đô khác xa sự sầm uất của thành phố Hạ Giang. Thủ đô có càng nhiều hơi thở nhộn nhịp kinh doanh mua bán hơn.

Các vệ sĩ lái xe đi theo phía sau xe buýt rất nhàn hạ, bởi vì Lý Tân Hạo là một trạch nam.

Đổi chuyến xe buýt thứ hai, bắt đầu chen chúc nhau.

Khu trường đại học này không chỉ có mỗi khoa y đại học quốc gia, mà còn rất nhiều trường khác nữa cho nên học sinh đi tới khu đại học cũng rất nhiều. Lần đầu Lý Tân Hạo tới là giữa tháng bảy. Lúc đó cậu nhận được thư thông báo tới phòng sinh viên để đóng học phí và thủ tục nhập học, mà lần này là tới báo danh tựu trường.

Trong xe buýt mở điều hòa rất lạnh, Lý Tân Hạo vốn đang ngồi thì phát hiện sắc mặt nữ sinh đứng bên cạnh cậu tái nhợt cho nên bèn đứng lên: "Cậu ngồi chỗ tớ đi."

"Cảm ơn cậu." Nữ sinh vì rất khó chịu nên cũng không từ chối.

Lúc ngồi còn không thấy chật chội nhưng khi đứng lên Lý Tân Hạo mới phát hiện cảm giác người và người đứng sát nhau quá khó chịu.

Khoan đã... Lý Tân Hạo cảm nhận được phía sau có người càng ngày càng áp sát mình, dường như đã dán cả ngực lên trêи lưng cậu rồi, bởi vì... Cậu cảm nhận được thứ giữa hai chân người nọ, cứng lên.

Không có cách nào miêu tả được cảm giác bị anh em của người đàn ông khác chỉa vào ʍôиɠ, trừ chán ghét ra vẫn là chán ghét.

Lý Tân Hạo hơi nhích ra một chút thì nghe thấy tiếng rêи rỉ mang theo hổn hển của người phía sau.

Con mẹ nó, thì ra là đối phương ma sát thoải mái quá.

Lý Tân Hạo không muốn để đối phương làm chuyện buồn nôn như vậy cho nên cậu vội vàng tránh ra, đổi vị trí khác, nhưng nào biết cậu vừa tránh ra thì đối phương cũng theo cậu đi tới.

Fuck.

Lý Tân Hạo nổi giận: "Người anh em, cậu thật là trâu bò, ở chỗ này mà cũng cứng lên được." Cậu đẩy đối phương ra. Người trêи xe buýt nghe thấy Lý Tân Hạo nói vậy thì lập tức cười khẽ.

"Tôi không thể nào khống chế được thứ này." Đối phương đỏ mặt, nhưng giọng điệu lại như đương nhiên còn mang theo trêu đùa nữa.

Lúc này Lý Tân Hạo mới phát hiện đối phương rất cao, trêи mặt để lộ ra đỏ ửng lúng túng, là một cậu trai rất đẹp.

Lý Tân Hạo suy xét đến giá trị thương tổn khi cây dù trong tay đâm vào giữa chân của đối phương, nhưng lúc đang định hành động thì xe buýt lại báo đến trạm Quốc Đại rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện