Vẫn câu nói đó:
- Lão Lý gia là nhà ông bà nội của Lý Tân Hạo.
Cái vụ thời xưa, gia đình nhiều anh chị em này làm tui rối não quá ='))) Mọi người đọc chơi chơi thôi cũng được, tại nó cũng không liên quan tới truyện lắm ='))))
Edit: Thủy Tích
Cha Lý ăn cơm tối xong định đi tìm trưởng thôn, bạn học Lý Tân Hạo cũng muốn đi theo. Trong mắt của mọi người, Lý Tân Hạo chính là một đứa nhỏ rất dính người.
Trưởng thôn cũng đang ăn cơm tối, nhìn thấy cha Lý vào cửa đúng là có hơi sửng sốt : "Anh Lý, ngọn gió nào mang anh tới đây vậy ? Ăn cơm chưa, chưa thì ngồi xuống uống vài ly ?"
"Anh Lý ngồi đi, tôi đi lấy chén đũa." Vợ trưởng thôn đứng lên.
"Chị dâu, đừng đừng đừng, tôi ăn rồi, tới tìm trưởng thôn để nói một ít chuyện ấy mà." Cha Lý không phải là người sẽ quanh co lòng vòng.
"Vậy hai người nói đi, tôi đi xếp quần áo."
"Anh Lý muốn nói chuyện gì với tôi ?"
Cha Lý liền đi thẳng vào vấn đề chính : "Trưởng thôn, anh biết Quỹ tín dụng cho vay trên xã chứ ?"
"Biết ? Anh muốn tìm hiểu về chuyện cho vay này hả ?" Trưởng thôn nghe ra trong chuyện này có hơi mờ ám.
"Không phải nhà tôi đây có nhiều người sao ? Tôi muốn vay ba vạn để xây căn nhà mới." Cha Lý hơi ngượng ngùng, Nhưng mà cần phải có người bảo lãnh, tôi muốn nhờ anh giúp tôi bảo lãnh với trên xã."
"Sao tôi làm được chứ." Trưởng thôn từ chối ngay lập tức. Bảo lãnh cho vay không phải là chuyện nhỏ, ông ta không muốn kiếm thêm phiền toái cho bản thân, chẳng may nhà họ Lý không trả tiền nổi, tín dụng xã tìm ông ta đòi tiền thì phải làm sao bây giờ ? "Tôi không đủ tư cách, không đủ tư cách đâu."
Đương nhiên cha Lý nghe hiểu trưởng thôn có ý tứ gì, ông liền cười nói : "Trưởng thôn à, lúc trước là anh xây cầu cho trưởng huyện tới nhà chúng tôi, cũng là anh làm mai con trai nhà chúng tôi cho con gái nhà họ Hàn. Lúc ấy trưởng huyện nói cái gì nhỉ, có thể được nhà họ Hàn xem trọng chính là phúc khí của nhà họ Lý chúng tôi. Mà không biết có phúc thật hay không, hai ngày trước con trai và con gái nhà họ Hàn tới nhà chúng tôi chơi, mà nhà tôi lại chẳng có dư cái phòng cho khách nào, vì chuyện này mà tôi muốn ném mặt đi luôn cho rồi."
Cha Lý nói lời này có tiến có lùi, trưởng thôn nghe hơi chói lỗ tai nhưng cũng hiểu có ý gì. "Anh Lý, ý anh là..."
"Trưởng thôn, thật sự không tìm được người bảo lãnh cho nên tôi mới đến nhờ anh. Lúc ấy, Tân Long đi nhà họ Hàn, người nhà họ Hàn cũng cho tôi tiền nhưng tôi không nhận, này không phải là muốn chừa mặt mũi lại cho con trai tôi sao ?" Để cho Tân Long có thể ưỡn thẳng lưng mà sống ở nhà họ Hàn, "Nếu trưởng thôn sợ tôi không trả tiền nổi, vậy anh đừng lo lắng, Lý Hạnh tôi không cần mặt mũi nhưng cũng phải để lại cho nhà họ Hàn chứ, anh nói có đúng không ?"
Trưởng thôn im lặng.
Qua một hồi lâu sau, ông ta mới cười vài tiếng : "Anh Lý, tôi xem thường anh rồi."
"Đây là bài học mà lúc trước trưởng huyện dạy cho tôi, thầy giáo dạy rất tốt."
Cho nên chuyện bảo lãnh vay tiền cứ như vậy đã quyết định rồi.
Có trưởng thôn bảo lãnh, chẳng mấy chốc bên Quỹ tín dụng xã cũng chứng thực ba vạn tiền vay, còn có tiền lần