Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo bị nghẹn họng, bắt đầu từ lúc lên xe thì cậu đã chẳng nói quá một câu.
Sơ Lam Phong là một người bá đạo, Lý Tân Hạo không cho rằng bản thân mình có thể thuyết phục y để mình xuống xe. Huống chi, cậu vẫn cảm thấy sợ hãi Sơ Lam Phong. Sợ người này trong lúc vô tình sẽ phát hiện ra mình đang ngụy trang.
Đôi môi đang mím chặt của Sơ Lam Phong dần cong lên thành một độ cung, tạo thành một nụ cười dịu dàng. Y trời sinh đã là một người có khí chất cao quý, kể cả lời nói việc làm hay là trong sinh hoạt. Vào lúc này, ánh mắt hứng thú nhìn đứa nhóc bên cạnh.
"Hạo Hạo giận sao ?" Giọng nói mang theo ý tứ lấy lòng, lại hơi có một chút xấu xa.
Lý Tân Hạo vẫn không nói lời nào, ở cùng với Sơ Lam Phong trong một buồng xe khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng.
Đột nhiên, Sơ Lam Phong lại duỗi cánh tay ra, kéo đứa nhóc ngồi bên cạnh vào trong lòng : "Đúng là con nít thích tác oai tác quái. Tôi không có đủ nhẫn nại để dung túng nhóc như Đông Lỗi đâu."
"Anh muốn là cái gì ?" Lý Tân Hạo căng thẳng, lập tức vươn tay ra che giữa hai người.
Sơ Lam Phong nhếch chân mày lên: "Có người không biết còn tưởng rằng tôi muốn làm gì nhóc đó. Nhóc nói thử xem, tôi có thể làm gì nhóc đây?" Y một tay ôm lấy eo của Lý Tân Hạo, một tay khác thì tóm chặt lấy hai tay Lý Tân Hạo.
Sơ Lam Phong nhìn như mảnh khảnh gầy yếu nhưng lại có sức lực rất lớn.
"Chẳng thể làm gì được tôi cả." Lý Tân Hạo trả lời, nhưng trái tim lại đập thình thịch, không thể khống chế được sự khẩn trương đang dâng lên trong lòng.
Đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất, nhìn chằm chằm vào mình, nhìn thì nhóc có vẻ là một đứa con nít kiên cường nhưng thực sự lại rất yếu ớt. Năm năm trước ở nhà của Hàn Đông Lỗi, đứa nhóc này cũng dùng ánh mắt phòng bị này nhìn mình, Sơ Lam Phong hơi nghi ngờ, cậu nhóc này đang phòng bị y cái gì chứ.
Nhưng y vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời.
Sơ Lam Phong cũng không phải cố ý muốn đặt đứa nhóc này ở trong lòng, nhưng cuối cùng chẳng hiểu tại sao lại nhớ rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn cả Hàn Đông Lỗi, hơn cả bất kỳ người nào khác.
Có lẽ là bởi vì Hàn Đông Lỗi cứ thường thường sẽ nhắc tới hai chữ 'Hạo Hạo' trước mặt y, nói Hạo Hạo xinh đẹp ra sao, còn nói thành tích học tập của Hạo Hạo tốt như thế nào.
"Nếu thật sự làm gì nhóc thì sao? Nhóc có thể làm cái gì?" Sơ Lam Phong sinh lòng trêu ghẹo.
Lý Tân Hạo liếc mắt nhìn y, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.
Sơ Lam Phong cười buông lỏng cậu ra, "Thích Olympic hả?"
Hửm? Không hiểu tại sao y lại đột nhiên chuyển đề tài, nhưng Lý Tân Hạo vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tàm tạm thôi. Ban đầu là dùng để gϊếŧ thời gian, nhưng càng nghiên cứu thì càng cảm thấy suy luận bên trong đó rất thú vị."
"Cẩn thận không thì sau này sẽ biến thành con mọt sách đấy." Sơ Lam Phong tựa vào cửa kính xe, tay nâng cằm, rũ mắt nhìn Lý Tân Hạo.
"Sao có thể?" Lý Tân Hạo không cho là đúng, trong giọng nói cũng mang theo sự khinh thường.
À...
"Tại sao lại không thể ?"
"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì ?"