Edit: Thủy Tích
"Có rất nhiều người từng quyến rũ tôi." Sơ Lam Phong vùi đầu lên cần cổ của Lý Tân Hạo, thỉnh thoảng còn liếm lên vành tai cậu, hô hấp trở nên dồn dập, "Nhưng chỉ có mình em thành công."
Lý Tân Hạo nằm ghé lên bả vai Sơ Lam Phong. Toàn thân cậu đều tê dại, không có sức lực: "Em chưa từng quyến rũ người nào cả, nhưng anh là người đầu tiên." Cho dù là đời trước, cũng là Hàn Đông Lỗi theo đuổi cậu, hầu hạ cậu giống như là tiểu tổ tông. Sau đó, lúc không cần cậu nữa, Lý Tân Hạo đã từng khóc, đã từng làm ầm ĩ, nhưng lại chưa từng cầu xin qua.
"Hiện giờ, tôi thật nên hung hăng vọt vào trong thân thể em, làm cho em muốn khóc mới thôi." Sơ thiếu gia luôn luôn lịch sự tao nhã, vậy mà giờ phút này lại nói ra lời nói tục tằng như vậy.
Nhưng mà ~, Lý Tân Hạo cảm thấy rất gợi cảm.
"Nhưng mà em yêu à, em chỉ mới có mười bốn tuổi thôi." Sơ Lam Phong lưu luyến không rời mà thở dài một hơi, buông lỏng Lý Tân Hạo ra, tự mình đi vào trong phòng tắm.
Ở sau lưng y, Lý Tân Hạo kìm lòng không đậu mà cười, hai chữ 'em yêu', thật là êm tai quá đi.
"Vậy em phải làm sao bây giờ?" Lý Tân Hạo kêu lên, chồi non của cậu vẫn còn trong giai đoạn nảy mầm đây này.
Sơ Lam Phong từ trong phòng tắm nhô đầu ra: "Em còn nhỏ, chuyện này không tốt cho sức khỏe, sau này đừng không có việc gì mà đi quyến rũ tôi."
Cậu còn nhỏ, vốn cũng không có bao nhiêu 'nghị lực' cả. Nhưng mà Sơ Lam Phong thì khác, một người đàn ông trưởng thành sức khỏe trên mọi phương diện đều đạt tiêu chuẩn, có lẽ là, phải làm bạn với phòng vệ sinh thêm một lúc lâu nữa.
"Em xuống lầu nha."
Dưới lầu, mẹ Lý đang rửa rau, thím ba thì ở bên cạnh giúp đỡ.
"Hạo Hạo, tôm tít này tươi như vậy thì phải bao nhiêu tiền một ký?" Nhìn nhìn thức ăn mà Lý Tân Hạo mua về, nói ít cũng phải mấy trăm.
"Cháu không biết. Chú Lam Phong mua, chú ấy trả tiền." Lý Tân Hạo vươn tay ra bắn con tôm một cái, vẫn còn sống, nó đang nhảy cẫng lên trong nước.
"Chú Lam Phong? Chính là cậu thanh niên nhìn có vẻ rất có phong độ kia?" Thím ba tò mò.
"Dạ."
"Cậu ấy nhìn chắc mới hơn hai mươi tuổi đúng không? Mà đã rất có khí thế rồi, cậu ấy làm gì vậy?"
"Chú ấy mới du học nước ngoài về. Nhà họ Hàn là mở công ty lớn. Chú ấy đang tạm nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau này làm gì còn chưa biết. Thím ba, thím không biết đâu, người có tiền bây giờ thích tự gầy dựng sự nghiệp lắm, cháu thấy chú ấy cũng có ý tưởng đó đó." Lý Tân Hạo chỉ nói là nhà họ Hàn, không muốn nói thân phận thật của Sơ Lam Phong cho họ nghe, bởi vì không cần thiết, "Đúng rồi thím ba, anh Tân Nham định thi trường đại học nào vậy?"
Năm nay, Lý Tân Nham mười bảy, đang học năm ba trường nghề, không phải là một người có thiên phú về học tập.
"Còn thi đại học gì, với kết quả học tập của nó thì thi nơi nào mà được chứ. Học kỳ sau là phải đi thực tập rồi, thím cũng đang lo lắng đây, nhà cũng không có quen biết ai, sau khi lớn lên cũng không biết làm gì mới được đây." Nói đến đứa con trai duy nhất, trong lòng thím ba rất phiền muộn.
"Thím ba đừng lo lắng quá, anh Tân Nham là người tốt." Lý Tân Nham có vóc dáng cao lớn, ở bên ngoài có lẽ cũng có mấy người bạn hỗn tạp, nhưng mà là người biết lý lẽ, chưa bao giờ gây chuyện đánh nhau cả.
Nhưng mà lại không chịu học tập đàng hoàng.
"Người tốt thì có ích lợi gì? Hạo Hạo à, đầu năm nay đều phải học hành giống cháu vậy đó, học tập đàng hoàng mới có thể có tương lai. Sau này chờ Hạo Hạo thành công, phải nhớ tới chú ba, thím ba đó nha."
"Đó là đương nhiên rồi." Ánh mắt Lý Tân Hạo xoay chuyển, "Thật ra thì có chuyện này, cháu vẫn muốn nói với thím ba, hôm nay có cơ hội cho nên liền hỏi ý của thím ba một chút. Trường bổ túc của nhà cháu đã bắt đầu xây dựng rồi, đợi về sau ổn định thì chắc chắn sẽ đi theo hướng chính quy, cho nên cần phải có bộ dáng của một công ty. Mà thím cũng biết đó, ba mẹ cháu không có kinh nghiệm về quản lý, nhưng mà đã là công ty rồi thì quản lý tài vụ phải là người mà mình tín nhiệm nhất, cho nên cháu muốn nhờ chú ba đến làm quản lý tài vụ của trường bổ túc. Thím ba thấy có được không?"
Lòng thím ba liền lung lay, chuyện lớp bổ túc trước đây kiếm được nhiều tiền đã gây ra xôn xao đến tận mấy cái thôn xóm xung quanh rồi, mà bây giờ nhà họ Lý lại xây trường học, cả nhà thím ba đều biết, chắc chắn đây chính là ý tưởng của Lý Tân Hạo. Bây giờ, Lý Tân Hạo đã mở miệng, thì nhất định chuyện này có thể thành.
Đứa nhỏ Hạo Hạo này là một người có tài, trong lúc suy xét, thím ba đã biết sau này gia đình mình nên đi con đường như thế nào rồi. Nhưng, cũng không thể biểu hiện ra ngoài rõ ràng quá: "Chỉ sợ chú ba của con không đủ tư cách thôi. Bây giờ có rất nhiều công ty xí nghiệp đi theo hướng chính quy đều đòi hỏi văn bằng cao, mà chú ba có chút trình độ như vậy thì sao mà đủ chứ."
Sao mà Lý Tân Hạo không nghe ra được ý tứ trong lời nói của thím ba chứ, cậu liền cười nói: "Chú ba đến bộ phận tài vụ làm là nhân viên quản lý, chủ yếu vẫn là phụ trách giám sát. Tuy nhiên, chúng ta cứ tính tạm như vậy trước đã, cụ thể như thế nào cần phải đợi tới sau khi trường bổ túc xây dựng xong rồi nói tiếp."
Thím ba cũng là người thông minh. Lý Tân Hạo đã nhắc tới chuyện này thì chứng tỏ sau này nhà họ Lý có gì tốt, chắc chắn sẽ không quên nhà thím ba bọn họ. Nếu Lý Tân Hạo chỉ nói tới đó rồi ngưng thì thím cũng không tiếp tục đề tài này nữa: "Haiz... Hạo Hạo thông minh như vậy, nếu như Tân Nham có thể giống cháu thì tốt rồi."
"Thật ra thì, đại học bây giờ chỉ là một trình độ học vấn thôi. Học ở trường nào, tốt nghiệp ngành gì, cũng không quan trọng. Trường nghề của anh Tân Nham cũng có thể thi đại học chuyên ngành,