Edit: Thủy Tích
Sơ Lam Phong nheo mắt lại, trong con ngươi đen nhánh sinh ra một chút nguy hiểm. Đột nhiên Lý Tân Hạo nhớ tới, vảy ngược trên người y, bản thân mình không thể đảo được. "Giỡn thôi, em giỡn thôi."
"Muộn rồi." Sơ Lam Phong lật cả người cậu nằm sấp lại.
"Ra tay để ý cúc hoa." Lý Tân Hạo la to, "Cúc hoa còn chưa trưởng thành, hãy để trễ chút nữa lại hái."
"Coi vậy mà em đã xác định được vị trí của mình trong tương lai rồi ha."
"Đó là đương nhiên, con người em rất biết thời thế." Đời trước là một thụ, sao đời này có thể làm công được? Nhất là khi đối thủ còn là người trước mặt này nữa.
"Tiếc là..." Sơ Lam Phong kéo dài âm cuối, sau cùng lại đưa ra hai chữ, "Muộn rồi."
"Cái gì?... A..." Lý Tân Hạo kêu to, "Sơ Lam Phong, anh dừng tay... Đau... Đau em."
Bộp... Sơ Lam Phong bàn tay nối tiếp bàn tay mà vỗ lên mông Lý Tân Hạo, còn vừa đánh giá một câu lưu manh: "Xúc cảm tốt lắm, đầy đặn lại mượt mà, còn rất vểnh nữa."
"Tên biếи ŧɦái này, đại biếи ŧɦái!" Ở đời trước, từ xa xa nhìn một cái, là một người rất cao ngạo lạnh lùng, tại sao bây giờ lại trở nên lưu manh như vậy?
Lý Tân Hạo yên lặng rơi lệ trong lòng.
Đánh mấy cái xong, coi như là trút hết dục niệm trong lòng ra, Sơ Lam Phong cảm thấy vô cùng sảng khoái. Y lật đứa nhỏ dưới người lại, yêu thương mà hôn mấy cái lên mặt cậu: "Ngoan, dậy ăn cơm thôi."
"Anh xem em là cái gì hả?" Lý Tân Hạo nổi giận.
"Xem là mèo nhỏ." Sơ Lam Phong xuống giường, vóc người khỏe khoắn xinh đẹp chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ lại gợi ra ý nghĩ kỳ lạ trong lòng Lý Tân Hạo.
Thật ra thì, Lý Tân Hạo cũng rất muốn làʍ ŧìиɦ với y, nhu cầu tâm lý trống không mười bốn năm rồi đó~.
Sơ Lam Phong quay đầu, tặng Lý Tân Hạo một nụ cười vừa xem liền hiểu ngay. Thiếu niên này, thật là háo sắc.
Xùy, Lý Tân Hạo lại nằm xuống giường, rồi xùy xùy mấy tiếng mới không phục mà bò dậy: "Ăn cơm trưa xong đưa em về trường học nha."
"Được."
"Thứ tư cùng đi