Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo hơi kinh ngạc, chỉ là đi tới hiệu thuốc trên huyện mua thuốc dạ dày thôi mà tại sao có nhiều người ở trên xe đến vậy? Hàn Đông Lỗi lái xe, Sơ Lam Phong ngồi ghế lái phụ, Lý Tân Hạo ngồi trên đùi y. Hàng ghế phía sau là Lý Tân Long, Hàn Vân Phỉ, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu. May mà phía sau có ba cô gái, mà không gian trong xe cũng rộng rãi cho nên không hề thấy chật chội.
Nhưng hai người ngồi phía trước chật chội lắm có được không?
Nhà Lý Tân Hạo là ở nông thôn, nên cho dù là trung tâm huyện thành thì cũng không có cảnh sát giao thông kiểm tra. Cả đường đi rất suôn sẻ, duy chỉ sợ bánh xe sẽ bỗng dưng bị chèn ép mà nổ thôi.
Thuốc dạ dày rất dễ mua, chỉ là loại giúp tiêu hóa. Sau khi mua thuốc dạ dày xong thì chưa tới sáu giờ, thấy thời gian còn sớm Hàn Vân Phỉ nói: "Đến bãi biển Từ Hải chơi đi mọi người?"
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu dù mới vừa đi nhưng cũng rất có hứng thú.
"Không mang đồ bơi theo." Lý Linh Linh ảo não.
"Không sao, qua bên đó rồi mua luôn." Sơ Lam Phong mở miệng, với tư cách là người có vai vế lớn nhất cho nên y đã quyết định thì những người khác sẽ không phản đối.
Từ trung tâm huyện thành tới bãi biển Từ Hải lại phải chạy thêm nửa tiếng nữa.
Vào giờ này ở bãi biển Từ Hải có rất nhiều người, nhất là phái nữ, bởi vì mặt trời đã lặn, không sợ bị đen da cho nên mặc đủ loại đồ bơi đi dạo trên bãi biển, vả lại nhiệt độ cũng vừa vặn.
"Tôi mời khách, mọi người thích cái gì thì chỉ cần lấy là được." Lúc đi vào trong tiệm bán đồ bơi, Sơ Lam Phong lên tiếng trước. Y là một người cẩn thận, rất quan tâm đến người khác, lời nói này là vì Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu.
Mọi người cũng không khách sáo, ba chị em gái đi chọn đồ bơi mình thích, còn mấy người nam thì không cần đổi.
Mua đồ bơi xong, ba chị em gái lập tức đi thay. Phải nói rằng, ba người đẹp đều có vóc dáng rất đẹp. Phải nói rằng, nhóm bảy người này rất thu hút ánh mắt người khác. Càng phải nói là với xác suất quay đầu lại của những người đi ngang qua thì sáu người khác đều tự nhiên được ghép thành đôi, duy chỉ trừ Lý Tân Hạo ra.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu một trái một phải kéo Lý Tân Hạo vào trong nước. Hàn Vân Phỉ và Lý Tân Long tự mình chơi đùa, thường thường là Lý Tân Long sẽ chụp hình cho Hàn Vân Phỉ.
Hàn Đông Lỗi đi cùng với Sơ Lam Phong, bỗng nhiên có hứng thú, cũng bắt đầu chụp hình rồi. Nhân vật chính trong hình là Lý Tân Hạo, nhưng Hàn Đông Lỗi chụp rất không được tự nhiên. Còn Sơ Lam Phong thì chẳng có động tác gì cả, y chỉ nhìn Lý Tân Hạo thôi.
"Hạo Hạo." Lý Linh Linh suy nghĩ một lúc, quyết định kể lại chuyện hồi xế chiều cho em trai nghe. Ở trong lòng Lý Linh Linh thì đứa em trai này là khác biệt, vị trí quan trọng hơn bất kỳ người nào trong nhà. "Hôm nay, lúc đến nhà bà nội, ba và bà nội có cãi nhau."
"Có chuyện gì vậy?" Hóa ra chị vẫn luôn kéo cậu là vì muốn kể cho cậu nghe chuyện này.
"Không phải là do bà cụ đó sao, chừng nửa bước nữa là tiến vào quan tài rồi mà còn không an phận như vậy." Lý Tiểu Tiểu vừa nhớ lại là đã thấy bực bội rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện xảy ra vậy chị?" Lý Tân Hạo nhíu mày lại, mỗi lần nhắc tới bà cụ luôn khiến cậu không yên lòng.
"Hôm nay bà cụ tìm ba là vì muốn bảo ba ly dị mẹ, sau đó bà cụ sẽ tìm đối tượng khác cho ba." Lý Linh Linh kể lại chuyện mà bọn họ đã nghe được cho Lý Tân Hạo nghe, "Do tức quá cho nên Chị đã nói là sau này bà cụ có chết thì năm chị em chúng ta cũng sẽ không đi đưa tiễn."
Lý Tân Hạo nheo mắt lại, vẫn luôn không mở miệng. Ở đời trước, chuyện này cũng từng xảy ra, chỉ là cậu đã quên mất mà thôi.
Đời trước, lúc mẹ cậu bị bệnh phải nằm viện, bà cụ không chỉ không chịu cho mượn tiền chữa bệnh, mà còn khuyên ba bỏ mẹ đi. Thậm chí còn nói vung tiền vào đó là lãng phí.
Nhưng vì đã trải qua lâu quá rồi cho nên Lý Tân Hạo cũng quên mất những chuyện này rồi. Đời trước là chê mẹ cậu không khỏe mạnh, mà đời này lại là vì cái gì?
"Dù sao chúng ta cũng là con cháu, nếu như nói như vậy trước mặt ba sẽ làm ba đau lòng, khó chịu." Lý Tân Hạo giải thích cho hai chị gái nghe.
"Nhưng mà chị không thể kiềm chế được, bà ấy dựa vào cái gì mà ức hiếp mẹ mình như vậy chứ?" Tính cách của Lý Linh Linh có hơi nóng nảy.
"Nhưng làm ba đau lòng cũng không tốt." Cha Lý là người tốt, đời trước đã vất vả như vậy, nghèo khó như vậy cũng không vứt bỏ mẹ Lý thì ở đời này, cho dù bà cụ có gây xích mích kiểu nào cũng là vô ích thôi. "Muốn chọc ngoáy bà cụ thì không thể để cho ba biết. Bà cụ khiến ba đau lòng như vậy thì một ngày nào đó ba sẽ thất vọng thôi, nhưng nói đến cùng bà ấy vẫn là mẹ của ba. Trên đời này, không có con cái sẽ hận cha mẹ mình."
"Chẳng trách sao mà lúc tối ba không muốn ăn cơm." Lý Tiểu Tiểu than thở.
"Không sao đâu chị. Trừ mẹ ra thì bà cụ đều quan tâm đến mấy nhà kia, em muốn nhìn thử xem sau này mấy nhà mà bà ấy quan tâm sẽ đối xử tốt với bà ấy cỡ nào. Nhà cô cả chẳng có ai có tương lai, nhà chú hai thì đều là con gái, cháu gái thì phải gả ra ngoài, bà cụ còn muốn dựa vào cháu rể tới nuôi sao?"
Ở đời trước, người xúi giục bà nội Lý còn có thím hai nữa. Sau khi chú hai chết, thím hai và cả nhà cô cả xúi giục bà nội Lý, mong muốn ba mẹ cậu ly dị, để thím hai hợp thành một đôi với cha Lý. Vừa nghĩ tới đây, Lý Tân Hạo đã thấy buồn cười rồi.
Cậu cũng không thể bỏ qua người thím hai này được.
Lý Tân Hạo rơi vào trầm tư, có lẽ cậu nên lập một kế hoạch hoàn chỉnh để đáp lại những người đó cho đàng hoàng mới được.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ lặng im suy nghĩ của em trai mình cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
"Hạo Hạo." Lý Tân Long ở bên cạnh gọi bọn họ, "Mọi người mau tới đây, chúng ta chụp chung tấm hình đi."
"Chị cả, chị ba, mau tới đây." Hàn Vân Phỉ cũng hô lên theo.
"Em không đi đâu, mấy anh chị chụp đi." Lý Tân Hạo không thích chụp hình lắm, trông rất ngốc. "Chị, cứ xem như hai chị chưa từng nói chuyện này với em nha, đừng cho ba mẹ biết."
"Ừ."
"Biết rồi."
Biển khơi bao la luôn giúp cho người ta quên đi hết phiền não, chẳng hạn như lúc này.
Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh