Edit: Thủy Tích
"Phía trước là ruộng lúa vàng ươm rực rỡ, tôi vẫn luôn chạy về phía trước, tôi nhìn về phía đối diện, nơi đó là hy vọng của tôi." Ngô Tân Duy đứng sau lưng Lý Tân Hạo, đọc từng chữ từng chữ.
Giọng nói của thiếu niên mười tám tuổi không trầm thấp nhưng lại có đặc sắc riêng.
"Từ trước đến giờ, tớ không hề biết cậu có thiên phú đọc diễn cảm đó." Lý Tân Hạo để mặc cho Ngô Tân Duy đứng phía sau mình.
"Viết xong quyển sách này rồi hả?" Bởi vì hắn thấy Lý Tân Hạo gõ một chữ END.
"Ừm, viết được hai năm rồi." Trước đây cậu đều viết truyện ngắn nhưng cũng nhận được khá nhiều tiền. Lý Tân Hạo đột nhiên phát hiện, từ khi cậu viết truyện ngắn kiếm tiền trở đi thì đã không còn xin tiền trong nhà nữa rồi.
Hai năm, hai năm trước mình đang làm cái gì? Ngô Tân Duy cố gắng nhớ lại, cấp hai, là tuổi tác đang ăn chơi. Mà người này, hai năm trước mới mười hai tuổi cũng đã viết sách rồi.
"Khi nào xuất bản thì cho tớ một quyển nhé."
"Được."
Bút danh: Trọng Sinh.
Quyển sách đầu tiên cũng được gọi là Trọng sinh, viết về cuối những năm 80 của đất nước. Ngày thứ ba sau khi Lý Tân Hạo gửi bản thảo cho biên tập thì biên tập đã sợ ngây người, gửi lại cho cậu bốn chữ: Đây là thần tác.
Trước đây gửi bản thảo là để kiếm tiền sinh sống, lúc biên tập bảo cậu thử viết sách thì cậu lập tức có hứng thú, thế là dùng hai năm để viết. Thứ nhất, là để gϊếŧ thời gian, thứ hai là thử xem sao, dù sao nếu viết sách mà được xuất bản thì rất khiến người ta hâm mộ.
Tiếp đó, biên tập đã nói chuyện về tiền nhuận bút với cậu.
Bởi vì đây là quyển tiểu thuyết dài đầu tiên của Lý Tân Hạo cho nên chưa biết sẽ tiêu thụ thế nào, vả lại cậu cũng là người mới còn chưa có danh tiếng. Cho nên, tiền nhuận bút là được tính như sau:
Cách thứ nhất: Bán đứt với giá 120 đồng một ngàn chữ. Nói cách khác, tiểu thuyết dài hai 230 ngàn chữ thì tiền nhuận bút chỉ có 27600 đồng thôi.
Cách thứ hai: Dựa theo số sách bán được.
Lý Tân Hạo viết quyển sách này trong hai năm cũng không có quan tâm nhiều đến tiền nhuận bút, nhưng nếu có thể kiếm được càng nhiều tiền thì càng tốt. Cho nên cậu xem thường 27600 đồng này, thế là chọn cách thức thứ hai.
Vì vậy, bên biên tập trao đổi xuất bản trước hai mươi ngàn quyển trước, nếu như bán sạch hai mươi ngàn quyển này rồi thì Lý Tân Hạo tính thử cũng kiếm được một trăm ngàn.
Sau khi ký hợp đồng xong, Lý Tân Hạo cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Bên phía nhà xuất bản bắt đầu tổ chức tuyên truyền trên tạp chí《Sinh Hoạt》trước đó của cậu.
Rất nhiều độc giả có thâm niên của《Sinh Hoạt》đều biết Trọng Sinh, bởi vì cậu sẽ định kỳ đăng tiểu thuyết dài mấy ngàn chữ trên đó. Phong cách viết đơn giản, rất phù hợp với bối cảnh thời đại, thậm chí còn có bối cảnh mà mọi người đều xa lạ, cho nên cũng khá nổi tiếng.
Tuy nhiên, Lý Tân Hạo không quan tâm đến chuyện này.
Thứ mà cậu quan tâm chính là vấn đề của Phó Minh và Lý Tiểu Linh.
Lý Tiểu Linh là nữ sinh, một nữ sinh mới hai mươi hai tuổi. Đụng phải vấn đề gì cũng sẽ nói với cha mẹ, nhưng chuyện giữa vợ chồng thì cô cũng không muốn cha mẹ phải lo lắng, cho nên lúc này cô chỉ có thể tâm sự với chị cả Lý Linh Linh thôi.
"Là Phó Minh không muốn kết hôn sao?" Lý Linh Linh hỏi, chỉ nghe thấy tiếng em gái khóc bên kia đầu dây. Cô em gái này rời khỏi nông thôn sớm hơn mấy người bọn họ cho nên ánh mắt sẽ cao hơn bất kỳ người nào.
Bề ngoài của Phó Minh thật sự rất tốt, lại là người trong thành phố nữa. Trước đây lúc hai người yêu nhau, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu cũng từng hâm mộ, bởi lẽ tìm một người thành phố hẳn là mơ ước của mỗi một người dân quê nhỉ?!
"Là mẹ của anh ấy, mẹ anh ấy vẫn luôn xem thường em, ba của anh ấy... Chị, em nói thật cho chị biết, hồi đó chúng em không làm tiệc rượu không chỉ vì bọn em còn chưa đủ tuổi, mà là vì ba anh ấy ở trong tù." Cuối cùng Lý Tiểu Linh không nhịn được mà nói bí mật trong lòng ra.
"Cái gì? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lý Linh Linh khiếp sợ. Ai cũng sẽ để ý tới chuyện người đó từng ngồi tù, vậy mà Lý Tiểu Linh lại vẫn luôn giấu bọn họ.
Lý Tiểu Linh lại khóc một hồi, mới ngừng lại: "Ba anh ấy đã bị bắt từ lúc anh ấy còn đi học, trước đây là thư ký, sau đó nhận hối lộ bị phía trên tra ra được rồi bị bắt. Khi ấy, số tiền mà ông ta nhận hối lộ rất khổng lồ, hẳn mấy triệu lận. Nhưng vì không khai ra những người có liên quan khác cho nên bị phán hai mươi năm. Sau đó, trong tù cải tạo tốt, sang năm sẽ được thả ra. Lúc trước vẫn luôn không kể với trong nhà là sợ ba mẹ không đồng ý, sẽ xem thường anh ấy."
"Cho dù là vậy thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn của hai đứa chứ?"
"Nguyện vọng lớn nhất của Phó Minh chính là chờ ba anh ấy ra tù rồi sẽ kết hôn." Lý Tiểu Linh giải thích.
"Vậy thì chờ sang năm ba cậu ta ra rồi hãy kết hôn. Người trong nhà đâu có ép hai đứa phải kết hôn trong năm nay đâu." Lý Linh Linh vẫn không hiểu.
Lý Tiểu Linh im lặng... "Lòng tự ái của anh ấy rất cao, ba anh ấy đã từng ngồi trên vị trí cao như vậy. Cùng lúc đó, mối tình đầu tìm anh ấy, lúc lễ Quốc Khánh hai người họ đã ở bên nhau, anh ấy nói anh ấy là một người đàn ông bình thường, anh ấy không thể kháng cự được mối tình đầu cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh ấy, cho nên hai người họ đã xảy ra quan hệ. Chị, em không thể chấp nhận nổi, em không chấp nhận phản bội thân thể. Nhưng mà anh ấy nói anh ấy vẫn thích em, cũng xin lỗi em."
Đối với loại mượn cớ