Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo cảm thấy Phó Minh rất vô liêm sỉ, con mẹ nó cũng đã ngày hai mươi rồi mà vẫn chưa gửi ba trăm ngàn tới. Lý Tân Hạo cho rằng bản thân nên làm gì đó, nhưng mà, phải làm gì mới khiến Phó Minh sợ hãi đây.
Thế là, Lý Tân Hạo tìm Hàn Đông Lỗi.
Lúc điện thoại được nối thông, Hàn Đông Lỗi hồi hộp đến suýt chút nữa đã ném điện thoại đi rồi: "Hạo Hạo?"
"Anh Đông Lỗi, em muốn nhờ anh giúp một chuyện." Lý Tân Hạo đi thẳng vào vấn đề.
"Được thôi, giúp gì vậy?" Hàn Đông Lỗi thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy rồi.
"Cùng ăn cơm được không? Lúc ăn cơm sẽ nói rõ ràng hơn."
Hàn Đông Lỗi kích động, hắn sống hai mươi năm mà chưa từng kích động như vậy. Hạo Hạo hẹn hắn rồi. Một nơi sạch sẽ nhất trong tim hắn có chứa đựng một cậu bé, cậu bé đó là hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, thỉnh thoảng còn chụp hình của cậu nữa, tuy cậu bé đó không để ý tới hắn nhưng lại vô cùng thông minh.
Hàn Đông Lỗi đã biết, tình cảm mà mình dành cho Lý Tân Hạo đã vượt qua sự yêu thích của anh trai dành cho em trai rồi, nhưng hắn không thể động vào đứa nhỏ này. Bởi vì cậu là em trai của Lý Tân Long.
Nơi hai người hẹn là ở chợ ẩm thực gần trường học.
Hàn Đông Lỗi lần đầu thấy Lý Tân Hạo khách sáo với mình như vậy, nụ cười của thiếu niên xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, không có chút nào đang cố lấy lòng người khác cả. Thiếu niên này có thể mở ra chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn.
"Hạo Hạo muốn ăn cái gì?" Hắn đặt phòng riêng, đã gọi chút thức ăn rồi, còn là món Lý Tân Hạo thích nữa. Xem ra Hàn Đông Lỗi đã tới được một lúc rồi.
"Mấy món anh Đông Lỗi gọi em đều thích, cảm ơn anh Đông Lỗi." Lý Tân Hạo thấy đã chọn không ít món rồi. "Gần đây anh Đông Lỗi học hành có bận rộn không?"
"Không bận, đại học đều chỉ để lấy bằng cấp thôi, mà anh là chuyên ngành quản lý kinh tế, với anh mà nói thì bằng cấp dù cao hơn nữa cũng là vật trưng bày. Nhưng gần đây đã bắt đầu tới Hàn thị thực tập, cho nên không có thời gian rảnh tới tìm Hạo Hạo." Hàn Đông Lỗi khui chai rượu, "Hạo Hạo có muốn uống chút không?"
"Được."
"Nhưng chỉ được uống một chút thôi đó, tửu lượng của nhóc kém quá."
Lý Tân Hạo bĩu môi. Hàn Đông Lỗi tuổi này vẫn còn đang trong độ tuổi thích ăn chơi cho nên ít bá đạo và sắc bén hơn lúc bọn họ quen biết nhau ở đời trước.
Đời trước, lúc quen biết hắn thì hắn đã được vô số người vây quanh rồi. Mà cũng biết cách làm sao để lấy lòng một người rồi.
"Đợi kỳ nghỉ sau sẽ uống một bữa khoái chí." Lý Tân Hạo nói thêm một câu.
"Được, anh chờ." Ăn được vài miếng, Hàn Đông Lỗi dẫn đề tài tới chuyện chính hôm nay, "Hạo Hạo cần anh giúp gì vậy?" Lý Tân Hạo gặp phải khó khăn liền đến tìm mình khiến Hàn Đông Lỗi rất vui vẻ.
"Anh còn nhớ Phó Minh hồi Quốc Khánh có tới nhà em chứ? Cái người đi làm ở Hàn thị đó." Lý Tân Hạo chần chừ một lúc rồi hỏi.
"Đương nhiên, Hạo Hạo muốn anh chào hỏi cấp trên giúp đỡ anh ta hả?" Hàn Đông Lỗi sẽ nghĩ như vậy là vô cùng bình thường.
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Anh ta quá hèn hạ, nɠɵạı ŧìиɦ rồi."
Nɠɵạı ŧìиɦ... Quá hèn hạ. Trong lòng Hàn Đông Lỗi hơi nghẹn lại, đối với Hạo Hạo thì nɠɵạı ŧìиɦ là hèn hạ sao. "Nhớ lúc đó vẫn ổn mà, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thế là, Lý Tân Hạo kể lại một lần những chuyện đã xảy ra cho Hàn Đông Lỗi nghe, chuyện này chẳng có gì mất mặt cả.
"Anh hiểu rồi, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt, nhưng bồi thường ba trăm ngàn có đủ không?"
"Đủ rồi, nhiều hơn nữa anh ta không bồi thường nổi đâu."
"Nhóc cứ yên tâm, bảo đảm trong vòng ba ngày anh ta sẽ chuyển tiền cho nhóc." Hàn Đông Lỗi cam đoan.
"Vâng, cảm ơn anh Đông Lỗi."
Hàn Đông Lỗi nhìn Lý Tân Hạo, ánh mắt sâu thẳm nhưng chỉ chợt lóe qua rồi không thấy nữa. Đột nhiên hắn cảm thấy nếu như trong phạm vi năng lực mình có thể làm được thì hắn nguyện dùng mọi thức để đổi lấy nụ cười của cậu thiếu niên này.
"Hạo Hạo."
"Hửm?"
Em... Ghét anh sao? Hàn Đông Lỗi không hỏi những lời này ra miệng được, cho dù trước đây hắn cảm thấy có lẽ Lý Tân Hạo ghét mình, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì cũng không có khả năng. Một đứa nhỏ thì làm sao hiểu được ghét hay không ghét chứ.
"Ăn từ từ thôi, ăn xong rồi anh Đông Lỗi đưa em về trường."
Hàn Đông Lỗi là phái hành động.
Vừa đồng ý giúp Lý Tân Hạo thì ngay xế chiều hôm đó đã cho người đi điều tra Phó Minh. Hai ngày sau, tài liệu liên quan tới Phó Minh đã nằm trong tay hắn rồi. Hàn Đông Lỗi bớt thời giờ tới nhà máy đi một vòng, khiến quản đốc nhà máy rất căng thẳng.
"Cậu Hàn, sao cậu lại tới đây?" Quản đốc bụng bự rất ân cần.
Hàn Đông Lỗi cười đưa một điếu thuốc cho quản đốc: "Tôi chỉ đi khắp nơi xem một chút thôi, qua mấy năm nữa tiếp quản Hàn thị sẽ không bị bỡ ngỡ."
"Đúng, đúng, đúng, sự phát triển của nhà máy chúng ta..." Quản đốc nói một tràng, đoán chừng lúc đến phòng làm việc thì ông ta đã khát khô cổ rồi.
"Phó Minh là người trong nhà máy sao?"
"Đúng vậy, sao cậu Hàn lại hỏi tới Phó Minh vậy?"
"Hôm trước đã từng gặp ở nhà một người bạn, hôm nay anh ta có đi làm không?"
"Có, có, để tôi đi gọi cậu ấy nhé?"
"Đi đi."
Phó Minh không ngờ Hàn Đông Lỗi sẽ đến tìm mình. Trên thực tế, qua mấy ngày điều chỉnh tâm lý thì hắn ta đã không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Lý Tân Hạo nữa rồi, nhưng không ngờ hôm nay Hàn Đông Lỗi lại tới. Lúc quản đốc gọi hắn ta tới phòng làm việc, hắn ta còn chưa nghĩ ra là có chuyện gì nhưng khi nhìn thấy Hàn Đông Lỗi ngồi trên vị trí của quản đốc