5
“Hứa tiểu thư, rất tiếc là với trạng thái hiện giờ của cô thì không có cách nào múa lại được cả.”
Tôi không biết đây là lần thứ mấy nghe được những lời này của bác sĩ.
Ra khỏi bệnh viện, trời đang đổ mưa lất phất.
Bạn học gửi tin nhắn tới:
“Cô ta giáp mặt nói chuyện với câu, nên chuyện này, hẳn là cậu hiểu rõ.”
“Uhm, mình biết, không có cách nào đi tố cáo được.”
Tôi cầm ô đứng ở trong mưa, khe khẽ thở dài.
Ấm ức nghẹn lại ở trong lòng, còn chưa bốc cháy đã hóa tro tàn.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen xuyên qua màn mưa, không một tiếng động đậu trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt Thẩm Vọng Tân hiện ra.
Mưa bui bay bay ngăn cách tầm mắt của chúng tôi.
Chỉ nghe thấy anh nói nhàn nhạt: “Hứa Thức Sơ, lên xe đi.”
Tôi không nghĩ anh ấy cố ý tới đón tôi.
Anh ấy rất bận, ngay cả ở trên xe cũng đang xử lý công việc.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
Anh bớt thời gian hỏi một câu.
“Uhm.” Tôi ra vẻ nhẹ nhàng, “Khá tốt, khôi phục không tệ lắm.”
Thẩm Vọng Tân chỉ nhìn tôi một cái, liền hỏi: “Em sao thế?”
Anh ấy nhìn ra rồi.
Nụ cười cứng lại tôi giật giật khóe môi nói: “À, không có việc gì.”
Nói xong, tôi hạ thấp đôi mắt, sợ anh nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của mình.
“Hứa Thức Sơ,” Thẩm Vọng Tân thả điện thoại xuống, “Nhìn vào mắt tôi mà nói chuyện.”
Tôi im lặng một lúc.
Phẫn nộ và ấm ức bị đè nén thật lâu, bật ra trong khoảnh khắc.
“Thẩm tiên sinh, sau này tôi…… cuối cùng thì chảng có cách nào múa lại nữa……”
Tôi cười cứng đờ, “Bọn họ đều nghĩ là tôi cầm tiền của Giang gia, thực ra là Lâm San lừa tôi.”
“Mà đến tận hôm nay tôi mới biết.”
“Nếu hảo tụ hảo tán, có thể tránh chuyện ngoài ý muốn như thế này.”
“Tôi cũng có thể tiếp tục khiêu vũ ——”
Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm tôi bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng, ánh mặt có chút lạnh xuống.
“Hứa Thức Sơ, em rất vui khi bị người khác bổ một dao sao?”
Lời nói của tôi nghẹn lại ở cổ họng, mãi một lúc lâu sau, nước mắt mới rơi xuống.
“Thật xin lỗi.”
“Em không nên nói những lời này.” Thẩm Vọng Tân im lặng lúc lâu, “Là lỗi của bọn họ.”
Mưa rơi xuống, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Mãi không tan mất.
Tôi bỗng cảm thấy hôm nay cũng không tệ lắm.
Ít ra còn có người tin tôi.
Thẩm Vọng Tân đưa tôi tới dưới lầu, trước khi đi nói: “Chuyện chữa chân cứ yên tâm, để tôi tìm bác sĩ.”
“Cảm ơn anh”
Thẩm Vọng Tân thần sắc lạnh nhạt, “Không cần.”
Rồi rời đi.
Lúc lên lầu, lại nhận được điện thoại của bạn cũ, nói muốn đưa cho tôi ít đặc sản địa phương.
Tôi lại quay lại của tiểu khu, không bao lâu thì thấy xe taxi cô ấy ngồi tới rồi.
“Này, cậu biết không, vì chuyện của cậu với Giang Chi Hoài mà phòng chat mấy hôm nay muốn nổ tung luôn rồi.”
Vừa
gặp, cô ấy bắt đầu tám chuyện.
“Cái gì cơ?”
“Bọn họ đang đánh cược, không tới nửa tháng cậu với Giang Chi Hoài sẽ tái hợp.”
“Cậu đang nói giỡn cái gì vậy?”
“Có người thấy cậu ta cãi nhau với Lâm San, chắc chắn là có liên quan tới cậu, cậu không định gặp Giang Chi Hoài nói chuyện hay sao?”
Thực ra hẳn phải gặp.
Phải trả lại tiền cho anh ta.
Hơn nữa bát nước bẩn anh ta hắt cho tôi, tôi cũng muốn hắt lại.
Dưới tầm mặt chế nhạo của bạn cũ, tôi bảo: “Tớ sẽ tìm anh ta nói chuyện, tớ với anh ta…… Có chút hiểu lầm.”
Bạn học vui vẻ hớn hở, “Đúng rồi, có chuyện gì nói ra là tốt.”
Tôi cười cười, vừa quay đầu, đã thấy xe Rolls-Royce màu đen ngừng ở cách đó không xa.
Là xe của Thẩm Vọng Tân.
Anh ấy chưa đi sao?
Tôi cầm ô, vừa gọi, “Thẩm Vọng ——”
Xe đột nhiên khỏi động, nhanh chóng đi xa.
Bạn học tò mò quay qua hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có gì…… Chắc là không nghe thấy……”
Mấy ngày sau, vì thích ứng hoàn cảnh công ty mới, tôi có chút bận rộn.
Khéo hay không công ty cử tôi tới công ty của Thẩm Vọng Tân bàn công việc.
Lúc xong việc, tôi gặp Thẩm Vọng Tân bước ra từ phòng họp.
Vừa định chào hỏi, Tầm mắt anh lướt qua tôi đi rồi.
Chẳng qua thư ký của anh lại lễ phép gật đầu với tôi.
“Hứa tiểu thư, Thẩm tổng nói cô chờ một lát.”
“Được……”
Tôi nhìn bóng dáng anh đi xa, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
Lúc gần tối, Thư ký đi vào nói, “Buổi tối có một buổi tiệc, Thẩm tổng hỏi cô có muốn đi không? Nếu mệt thì tôi đưa cô về nhà.”
“Không sao, tôi đi được.”