Trên khuôn mặt vẫn luôn thong dong ưu nhã của nàng hiện ra vẻ ngượng
ngùng mất tự nhiên hiếm có, lại để hắn càng phát ra ý xấu, muốn hảo hảo
khi dễ nàng một phen.
Hứa Tiên vươn tay đi rơi vào bên hông của
nàng, da thịt nhẵn nhụi như linh chi mang đến cảm xúc cực kỳ sung sướng, còn muốn dọc theo thân thể mềm mại của nàng tinh tế sờ xoạng.
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ mở ra hai tay, dùng sức đem hắn ôm thật chặt vào trong lòng.
Hứa Tiên nhất thời không thể động đậy, cười khổ nói:
- Nương tử...!
- Cứ như vậy đợi một hồi được không, quan nhân.
Bạch Tố Trinh chăm chú nhắm mắt nói rằng.
Hứa Tiên còn tưởng rằng nàng xấu hổ, chỉ đành nói:
- Được thôi!
Nhuyễn ngọc ôn hương như thế, cũng không phải chuyện khó khăn gì, cứ như vậy
chìm đắm ở trong hắc ám này, trong lòng nàng yên lặng không một tiếng
động. Nếu không phải còn đang gắt gao ôm lấy nàng, hắn quả thực muốn
hoài nghi nàng có tồn tại hay không, hắn cảm thấy một tia cảm giác quen
thuộc, thuận miệng hỏi:
- Nương tử, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn bế quan sao?
Bạch Tố Trinh ừm một tiếng.
Bàn trang điểm phản chiếu một mảnh đen kịt. Bạch Tố Trinh nhắm hai mắt lại, lộ ra một tia mỉm cười, cúi đầu chính diện quay phía Hứa Tiên, há mồm
phun ra một viên châu xích hồng sắc, chính là nội đan của nàng tinh tu
một nghìn tám trăm năm:
- Quan nhân!
Hứa Tiên nghiêng đầu đến
hôn lên cánh môi mềm của nàng, nàng nghiêng đầu tránh né. Trong mắt cũng mang theo quang thải trêu đùa, ba phen bốn lần như thế, mới chủ động
đem nội đan đưa vào trong miệng hắn, theo đầu lưỡi quấn lấy, hỏa hồng
nội đan ở trong miệng hai người giao lưu.
Mà cùng lúc đó, nàng
cũng thả lỏng cánh tay, để hắn có thể hoạt động. Hắn đưa tay kéo xuống
tầng lá chắn cuối cùng trên người nàng, lặng lẽ tách nàng ra, theo một
tiếng ưm áp lực, đem hai người hai hợp làm một.
Một cổ khí cơ mạnh mẽ lưu chuyển giữa thân thể của bọn họ, sinh sinh bất tức, âm dương tương hợp.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy tâm thần vui sướng, khó có thể nói nên lời, mà khỏa
nội đan mãnh liệt nóng rực trong miệng kia không chút nào tiếc rẻ đưa
tới từng cổ hỏa linh lực.
Hứa Tiên vội vã đem nó dẫn nạp tới
trong Hỏa Tinh, khỏa xích hồng sắc tinh kia lập tức trở nên lóe sáng,
bắt đầu không ngừng biến lớn lên. So với trực tiếp thôn phệ đoạt lấy nội đan, thì song tu như thế này càng có hiệu suất cao hơn một ít, linh lực cũng không có chút tạp chất nào.
Cùng lúc đó, Hứa Tiên cũng từ
trong chủ tinh rút ra một tia linh lực vận chuyển cho nàng, coi như bồi
thường, ngược lại cũng không phải hắn keo kiệt. Nội đan linh lực cực dễ
thu hoạch, nhưng mượn song tu để bổ sung linh lực cho nàng lại cũng
không dễ dàng như vậy.
Cảm giác được từ trên nội đan chảy đến lực lượng cuồn cuộn không dứt, trong lòng Hứa Tiên nói:
- Nương tử, quá nhiều rồi.
Cái gọi là "có được tất có mất" Hắn thu được linh lực đồng thời nàng cũng
tổn hao linh lực. Nhưng ở trong quá trình song tu, khí cơ giao lưu giữa
hai người, lực lượng mà nàng tổn thất, hắn cũng không ngừng dùng chủ
tinh linh lực tiến hành bổ sung, liền có thể trung hoà trình độ lớn nhất loại tổn hại này. Do đó hắn mới có thể muốn cho nàng trợ giúp một tay.
Cái này tương đương với tổn hao một ít chủ tinh linh lực, đến đem Hỏa
Tinh đẩy lên đến cảnh giới cao nhất, mà chủ tinh linh lực với hắn mà nói là rất dễ bổ sung.
Nhưng song tu có khả năng giao lưu linh lực
cũng là cực kỳ hữu hạn, nếu là một lần chảy đến linh lực quá nhiều, sẽ
gặp số vào chẳng bằng số ra. Do đó hắn vốn tính toán trước cần rất nhiều lần song tu, mới có thể đem Hỏa Tinh tu đến trình độ hợp tinh. Hôm nay
loại tình huống này, hắn căn bản không kịp vì nàng bổ sung linh lực đã
tổn thất.
Bạch Tố Trinh lại ở trong lòng trả lời:
- Không sao cả, chỉ cần quan nhân ngươi lại cho ta nhiều một chút, không phải được sao?
Hứa Tiên trong lòng cười khổ nói:
- Ta thật sự rất muốn.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Ngươi muốn là được rồi.
Vừa nói chuyện đã nhắm hai mắt lại.
Hứa Tiên bỗng nhiên cảm giác trong thân thể nàng truyền đến một cổ hấp lực
cường đại, Nhật Linh chi lực rộng lớn thẳng bị dẫn
vào trong đó. Cùng
mới vừa rồi so sánh, quả thực như là từng giọt chảy xuống cùng với
trường giang đại hà.
Hứa Tiên kinh hãi hỏi:
- Đây là?
Bạch Tố Trinh lại nói:
- Đừng phân tâm!
Nội đan bộc phát ra hồng quang cường liệt, nàng dựa vào hàng nghìn lực
lượng kết nối, trực tiếp đem cổ linh lực này vận chuyển tiến vào Hỏa
Tinh trong thần hồn của hắn.
Tư thế này đúng là muốn đem linh lực một nghìn tám trăm năm tu thành, toàn bộ chuyển qua cho hắn.
Hứa Tiên không dám phân tâm chút nào, cho dù nàng đem cơm đưa đến bên
miệng, hắn vẫn là cố sức nhai từng ngụm, không ngừng dựa theo pháp môn
trên Tinh Túc Truyện Tập Lục, đem cổ lực lượng này chuyển hóa thành lực
lượng của bản thân. Hầu như ở trong nháy mắt, Hỏa Tinh liền lớn đến mức
tận cùng, bắt đầu tản mát ra quang mang chói mắt, chiếu vào trong cả
thần hồn.
Hứa Tiên lập tức chạy tới thần trí thanh tỉnh, Địa Tiên cảnh giới tu tới trung thành. Dựa theo tốc độ này mà nói, chỉ cần đem
Hỏa Tinh tu đến cảnh giới cao nhất hợp tinh, là có thể tu tới đại thành, chạm đến cánh cửa Thần Tiên. Tốc độ như thế quả thực nhanh đến mức
không thể tưởng tượng.
Tất nhiên có được tất có mất, trong bất
tri bất giác chủ tinh Thái Dương tinh quang mang đã trở nên ảm đạm hơn
rất nhiều. Từ trên người nàng truyền đến cổ hấp lực lớn kinh người kia.
Hứa Tiên đang luyện hóa Hỏa Tinh, đồng thời toàn lực dùng chủ tinh cộng
minh thu nạp linh lực. Trên người đều tản mát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, nhưng kết quả dĩ nhiên vẫn là số vào chẳng bằng số ra.
Trên da thịt tuyết trắng của nàng hiện ra âm ảnh kỳ dị. Quang mang trên
người hắn đã nhanh chóng ảm đạm tiêu tán. Đến cuối cùng dĩ nhiên không
thể không vận dụng lực lượng căn bản của chủ tinh. Thậm chí ngay cả cảnh giới đều bắt đầu rút lui, bỗng nhiên từ "hợp tinh" viên mãn cảnh giới
rơi xuống "hồi tinh".
Để Hứa Tiên cảm thấy một trận uể oải và mê
muội, chủ tinh thậm chí căn bản của hắn. Nhưng hắn vẫn đang không thể
khống chế tinh lực trôi đi mất. Ngược lại toàn lực đem lực lượng vận
chuyển cho nàng. Nếu là thứ nàng cần, hắn cũng tuyệt không tiếc rẻ.
Cứ như vậy một tăng một giảm, trong thạch động kim hồng lưỡng sắc quang
mang một sáng một tối. Ngẫu nhiên chiếu sáng gương mặt của Bạch Tố Trinh đang nhắm chặt hai mắt lại. Hình chiếu ở trong gương đồng, có vẻ an
tường mà yên tĩnh, phảng phất như mãng xà ngủ đông, ngủ say tại u ám chi vực.
Khi Hỏa Tinh quang mang đem cả thần hồn của Hứa Tiên chiếu
sáng, lại trở về đến tinh thần bản thân. Lúc này đã đến "hợp tinh" Cảnh
giới cao nhất, Hứa Tiên cảm thấy một tia thoải mái. Nhưng càng nhiều vẫn là uể oải phát ra từ nội tâm. Bởi vì chủ tinh của hắn chỉ còn lại có
một điểm ảm đảm, so với vừa mới điểm tinh, sau đó chỉ thoáng tốt hơn một ít.
Tu tập Tinh Túc Truyện Tập Lục, chuyện thứ nhất chính là thắp sáng chủ tinh, chủ tinh tức là căn bản.