Hứa Tiên Chí

Sư Hống


trước sau

- Đại...công tử tuy rằng bị biếm trích đến đây. Trong lòng có thể đối với triều đình có oán, nhưng dù sao thân là quan phụ mẫu, can hệ bách tính một phương, không nên khinh mạn đối đãi. Phùng Chi Hồng kia làm hại một phương, càng trăm triệu lần không thể cùng hắn thông đồng làm bậy, bôi nhọ thanh danh của công tử.

- Nếu là không muốn thông đồng làm bậy, mà muốn cứu thoát bách tính nơi đây, sợ là cần phải cùng Phùng Chi Hồng đối địch rồi.

Hứa Tiên không nghĩ tới nàng sẽ nói ra một phen lời nói như vậy, đã vì chính mình suy nghĩ, cũng là hiện ra tính khí chính trực, không khỏi có chút cảm phục.

- Vậy cũng trăm triệu lần không thể được, Phùng Chi Hồng ở đây thế lực cực lớn, công tử nếu là cứng rắn muốn cùng hắn đối địch, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mệnh. Theo thiếp thân thấy, vẫn là sớm ngày từ quan hồi hương, rời khỏi vùng đất man di này mới phải.

Trần phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến, năm xưa nàng không phải là đã muốn khuyên Trần Luân sao? Không nên cùng Lương Vương gia thông đồng làm bậy, không nên tham luyến quan chức.

Hứa Tiên nói:

- Nhưng ta nếu là rời khỏi, phu nhân và Trần đại nhân lại nên làm thế nào bây giờ?

Trần phu nhân ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện này. Bọn họ là thân mang trọng tội, không thể rời khỏi Lĩnh Nam. Nhưng Hứa Tiên vừa đi, sẽ lại rơi vào trong ma chưởng của Phùng Chi Hồng. Nhưng thần tình nàng lại trở nên kiên nghị. Mặc dù là trước đó nghĩ đến, cũng không nguyện vì cuộc sống của riêng mình, che giấu những lời này, nhân tiện nói:

- Chỉ cầu công tử mang theo hai hài tử của ta trở lại Giang Nam, đại ân đại đức chỉ có kiếp sau lại báo đáp.

- Lời vàng ngọc của phu nhân, Hứa Tiên thụ giáo, nhưng hài tử có thể nào không có mẫu thân ư?

Hứa Tiên cảm thấy tâm tình thư sướng hơn nhiều, trên đời cố nhiên đa phần là hạng người nham hiểm, hạ lưu, nhưng người thiện lương quả cảm cũng không có mất đi.

- Thế nhưng...

- Phu nhân không cần lo lắng, mọi việc nơi đây, ta tự có biện pháp đối phó, hôm nay chỉ vì Trần đại nhân còn không có đón trở về, tránh cho bị bọn chúng làm hại, mới tạm cho bọn chúng chút thời gian, tương lai nhất định phải để cho bọn họ biết cái gì gọi là báo ứng xác đáng.

- Đã như vậy, thì thiếp thân liền yên tâm rồi.

Trần phu nhân thấy hắn tự tin như vậy, thầm nghĩ hắn quả nhiên là không giống người thường. Hứa Tiên lại lật những sổ sách kia ra xem, chăm chú nhìn một lát, chậm rãi đem chúng buông xuống.

- Quả nhiên là xem không hiểu a!

Để Trần phu nhân ở một bên dở khóc dở cười, nguyên lai nhìn không hiểu nha, đang muốn mở miệng giúp hắn mưu tính một chút, lại nghe hắn cao giọng kêu lên một tiếng:

- Vân sư gia!

- Sư gia?

Trần phu nhân kinh ngạc, nàng cũng không biết trong phủ này còn có sư gia nào.

- Đến, đến đây!

Vân Yên từ hậu đường đi ra, cười nói:

- Giao cho ta!

Hứa Tiên liền giao cho Vân Yên kiểm tra sổ sách. Tìm ra thiếu sót trong đó để ngày mai phát tác. Còn mình thì đến hậu đường, ở dưới Bạch Tố Trinh phụ trợ tu luyện. Được Bạch Tố Trinh trấn an, hắn cũng đánh tan suy nghĩ nôn nóng, linh lực dần dần khôi phục.

Đợi tới buổi chiều, Trương Đức An đem Trần Luân đưa đến trong huyện nha.

Hứa Tiên vừa nhìn thấy người trước mắt, không khỏi thất kinh. Trần Luân năm xưa khi làm Tri Phủ, để vài sợi râu quai nón thật dài, cũng là người rất có phong độ. Nhưng hôm nay lại là gầy gò ốm yếu, râu ria xồm xàm, hai mắt hỗn độn, thoạt nhìn cùng người ngày thường chuyên làm việc nặng nhọc không có gì khác nhau. Lại không biết, hắn một khi từ Tri Phủ biến thành kẻ tù tội, ngàn dặm lưu đày tới Lĩnh Nam, sau đó thê ly tử tán, lại thường xuyên chịu Trương Đức An lăng nhục, bị vận mệnh vô thường này tiêu ma không còn bộ dáng.

Quan trọng nhất là, bên cạnh hắn cũng có một ma đầu. So với đám ma đầu mà Hứa Tiên đã từng thấy qua muốn lớn hơn chút, bám ở trên người Trần Luân, trên mặt biến ảo ra các loại biểu tình, sợ hãi, oán hận, đố kị nhiều loại.

Trần
Luân lại cũng đang nhìn Hứa Tiên, niên kỷ gần ngoài hai mươi, vóc người thon dài, khí lực khoẻ mạnh, mặt mày tuấn lãng, có vẻ phong tư bất phàm. Nào ngờ được một đại phu nho nhỏ dưới trướng hắn năm nào, hiện tại ngược lại đã thành quan phụ mẫu của hắn. Hắn vội vã quỳ xuống nói tạ ơn:

- Đa tạ ân cứu mạng của Huyện lệnh đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của Huyện lệnh đại nhân!

Dập đầu như đánh trống, thùng thùng rung động.

Hứa Tiên đỡ hắn đứng lên, lúc này Trần phu nhân nghe tiếng chạy tới, thấy hắn liền rơi lệ, tiến lên muốn ôm lấy hắn, Trần Luân lại quay đầu đi chỗ khác:

- Ngươi còn chạy tới làm cái gì, ta đã viết thư bỏ ngươi rồi.

Trần phu nhân nói:

- Thiếp thân biết hưu thư kia của ngươi chỉ là tình thế bức bách, cử chỉ bất đắc dĩ của lão gia. Hôm nay thật vất vả mới được cả nhà đoàn tụ, còn nhắc đến nó làm cái gì?

Trần Luân quát mắng:

- Ngươi ở Phùng phủ này một khoảng thời gian, đúng là sống thật khoái hoạt!

Trương Đức An lòng còn oán độc, đến trước mắt hắn, tất đã nói Trần phu nhân ở trong Phùng phủ được sủng ái ra sao, hai huynh đệ Phùng gia mưa móc cùng tưới, lại là càng nhiều ô ngôn uế ngữ. Sau đó mặc dù phải phụng mệnh đưa hắn mang trở về, Phùng gia huynh đệ đem Trần phu nhân đùa bỡn phát chán mới tặng cho Hứa Tiên, ngươi có thể may mắn giữ được mạng sống, là nhờ có phu nhân nhà ngươi phụng dưỡng tốt.

Trần Luân lúc đầu không tin, nhưng nghe nhiều, lại nghĩ đến nàng một thiếu nữ tử thân hãm hang hùm ổ rắn, làm sao tránh khỏi được, nên cũng dần tin tưởng. Trong lòng tật hỏa như cuồng, đêm không thể ngủ.

Trần phu nhân hết đường chối cãi. Chỉ nói chắc chắn chưa từng chịu nhục, lại có người phương nào chịu tin, nhất thời sắc trời trước mắt biến thành màu đen.

Trần Luân lại đổi thành dáng tươi cười, hướng phía Hứa Tiên cầu chút chuyện vặt.

Hứa Tiên và Vân Yên đều là trợn mắt mà nhìn, không nghĩ tới tràng cảnh phu thê đoàn tụ tốt đẹp lại nháo thành bộ dáng này.

Hứa Tiên càng là không vui nói:

- Nếu không có phu nhân thay ngươi cầu tình, ta cũng lười quản chuyện của ngươi, mạng của ngươi xem như là được nàng cứu về.

Vân Yên kéo kéo ống tay áo của hắn, thầm nghĩ: phu quân thực sự là sẽ không biết nói như vậy chẳng phải là càng thêm khiến người ta nghi ngờ hay sao!

Cũng không thể ngờ, Trần Luân chỉ là nói:

- Dạ dạ dạ. Đại nhân khoan hồng độ lượng, mới bằng lòng tha thứ tội nghiệp năm xưa của tiểu nhân. Tiểu nhân khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không dám quên đi. Nguyện ở dưới trướng đại nhân làm một tiểu lại.

Trần phu nhân không thể tin tưởng. Người cầu quan trước mắt chính là lão gia của nàng, là Tô Châu Tri Phủ Trần Luân năm xưa phong lưu nho nhã, đọc đủ thi thư.

Hứa Tiên thầm nghĩ có thể là ngoại ma quấy phá, nhìn ma đầu trên người hắn một cái, suy nghĩ biện pháp tiêu diệt nó. Ma đầu trên bản chất cùng tín ngưỡng, công đức chính là cùng một nguồn gốc. Đều là do tín niệm của con người mà sinh ra. Tính trên công đức là năng lượng chính diện, chính là ý nghĩ thuần thiện trong nhân tâm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện