Hứa Tiên Chí

Tín Vật


trước sau

Nhưng khi vân khí đi tới bầu trời Giang Chiết, lại một lần nữa phát sinh tiêu tán. Bầu trời lại trở nên trời quang vạn dặm. Trên đỉnh đầu vầng thái dương kia tựa hồ cũng trở nên càng nóng nảy hơn.

Ngao Ly nổi trận lôi đình:

- Tiểu Thanh!

Tiểu Thanh xòe tay nói:

- Không liên quan đến ta!

Hứa Tiên nhíu mày nói:

- Không phải Thanh nhi còn có cái gì đang ở đây.

- Ta lại đến miếu Thành Hoàng, để Thành hoàng mau cho Xã Thần.

Tiểu Thiến vừa mới định bay đi, liền bị Hứa Tiên kéo cổ tay lại, chỉ thấy Hứa Tiên vẻ mặt nghiêm nghị dựng thẳng lỗ tai phảng phất như đang lắng nghe cái gì đó. Mới vừa có một thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai của hắn.

- Trả lại cho ta!

Khi Hứa Tiên lại ngưng thần lắng nghe, lại chỉ còn có tiếng gió thổi gào thét, không khỏi có chút kỳ quái.

Ngao Ly nói:

- Thực sự nghe được sao? Sẽ không phải là ngươi bị ù tai đấy chứ?

Hứa Tiên nói:

- Thực sự nghe được. Bất quá thanh âm kia cực kỳ sắc nhọn, dùng linh ba truyền bá. Nếu không phải ta có Thiên Nhĩ Thông, chỉ sợ cũng không nghe được. Không bằng là người phương nào phát sinh bực thanh âm này, chung quy cách nơi này một đoạn, bằng không ta sẽ không thể không cảm giác được. Có thể đem thanh âm truyền xa như thế, e là sẽ không phải hạng người dễ đối phó.

Bất quá lúc này cũng không cách nào tìm ra chủ nhân của thanh âm này, mấy người chỉ đành trở về trong phủ trước.

- Cái gì!

Nghe nói nghe Hứa Tiên nói ra chuyện của Bạch Tố Trinh, vỗ bàn đứng dậy:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không nói cho ta biết?

Ngao Ly nói:

- Là chính ngươi chạy đến bên ngoài ngủ mất.

Hứa Tiên vội đem những lời đã khuyên Ngao Ly tiểu Thiến đi khuyên tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, lại nói:

- Nếu nghĩ ta sẽ liên lụy các ngươi mà nói, vậy phải xem lại đi, hiện tại ta tuyêt đối sẽ không thua cho ngươi.

Hứa Tiên cười không ứng chiến:

- Thử độc mà nói ta có thể tiếp thu, cái khác vẫn là miễn đi.

Lại nói tiếp:

- Hơn nữa những kẻ địch kia, ngay cả ta hiện tại cũng không có bất cứ nắm chắc nào có thể chiến thắng được. Thắng được thắng được ta, thì phải làm thế nào đây?

Tiểu Thanh im bặt, nàng có to gan lớn mật thế nào, cũng biết những nhân vật Thiên Tiên kia bao hàm ý nghĩa gì, quay đầu qua quật cường nói:

- Cho dù là chết, ta cũng muốn cùng tỷ tỷ ở một chỗ.

Hứa Tiên nói:

- Chuyện này trước hết giao cho ta đi. Nếu thực sự đến lúc không thể tránh được, cần vật làm pháo hôi chôn cùng mà nói, nhất định gọi đến Thanh nhi ngươi là được.

Tiểu Thanh nói:

- Ai là vật làm pháo hôi chôn cùng gì đó! Một khoảng thời gian không gặp, ngươi đã trở nên ghê tởm hơn!

Vùng ngoại ô Hàng Châu, trong một tòa thôn trang nhỏ cách đó không xa, màn đêm dần dần buông xuống.

Một hắc ảnh ở nông trại bôn tẩu như bay, trong thôn một con hắc khuyển bỗng nhiên vươn cổ kêu lên. Hắc ảnh kia nhìn lại hắc khuyển một cái, hốc mắt bạo khởi hai điểm hồng quang, hắc khuyển kia nức nở một tiếng, toàn thân huyết dịch liền lập tức khô cạn, hồn phách cũng bị hút ra, chỉ còn lại có thi thể khô héo té ngã trên mặt đất.

Nơi hắc ảnh đi qua, súc vật ngoài nông trại đều ngã xuống đất, mà thôn dân trong nông trại, tất cả đều rẩy, trong miệng thấp giọng cầu thần niệm Phật, không một ai dám ra ngoài điều tra.

Hắc ảnh thẳng đi tới trước một hộ nông trại, mới dừng lại cước bộ, ngẩng đầu lên ngửi ngửi, rít gào một tiếng phi vào trong nông trại. Một tầng ván cửa dày kia giống như giấy mỏng, khi hắn xông vào đồng thời trở nên nát bấy.

Một nhà nông phu ở góc tường ôm thành một vòng, kinh hồn táng đảm nhìn phía quái vật xông vào trước mắt, nhìn một cái lại bị dọa sợ đến vội vã nhắm hai mắt lại. Quái vật không để ý tới bọn họ, lại tìm kiếm ở trong phòng. Thân hình mau chóng chớp động, đem toàn bộ chai lọ đánh nát bấy. nguồn tunghoanh.com

Khi âm hưởng ngừng lại xuống, nông phu mới cẩn trọng mở mắt ra. Đã thấy quái vật kia đang tiến đến trước mặt hắn, nắm áo hắn nhấc lên, rít gào nói:

- Ở đâu?

Bên cạnh hắn lão bà hài tử nhất thời bị dọa ngất đi.

- Buông hắn ra!

Thanh âm của Hứa Tiên từ cửa truyền đến, hắn cũng không co quay đầu lại nhìn, mà là thời khắc mở ra lục thức, quan tâm
biến hóa của phiến địa vực này, phóng vào đêm đen, quả nhiên liền có điều thu hoạch. Nhưng hắn cũng không có lập tức xuất thủ, không chỉ là bởi vì nông phu bị đối phương bắt ở trong tay.

Trăng sáng bỏ lên trên đầu, nguyệt sắc thanh lãnh chiếu nghiêng vào trong phòng. Nông phu mới nhìn rõ, người bắt lấy hắn cũng không phải yêu ma quỷ quái gì cả, mà là một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt lãnh tuấn. Nếu không phải trong mắt hai điểm hồng quang hung bạo, cùng với trong miệng lộ ra răng nanh, thoạt nhìn chính là cùng người bình thường không có gì khác biệt.

Nam tử trẻ tuổi tóc tai bù xù. Trên người mặc giáp trụ rách nát không chịu nổi. Trên vai đeo giáp đầu hổ, ở dưới ánh trăng lại phản xạ thanh quang sâm lãnh, biểu hiện thân phận bất phàm của hắn. Hắn nghe được thanh âm của Hứa Tiên, chậm rãi quay đầu, trong mắt hồng quang càng tăng mạnh.

Nông phu kia đã gọi lớn lên:

- Hứa công tử cứu ta!

- Đây là?

Hứa Tiên cũng đã nhớ ra người quen này. Hắn cùng bản thân có duyên hai lần gặp mặt. Một lần là ở Hàng Châu Huyền Cơ quan ngoại, hắn đi tìm Ngư Huyền Cơ đoán mệnh xem bệnh. Một lần là ở thôn bên, hắn đi phần mộ tổ tiên của nhân gia đánh Hạn Mị bị bắt.

Nông phu kêu lên:

- Đây là ta đánh Hạn Mị a?

- Hạn Mị?

Loại quái vật bị một người bình thường giáo dục, để Hứa Tiên thoáng cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiểu Thiến đi vào trong phòng, giải thích nói:

- Thi thể táng ở âm địa, có lúc là sản sinh thi biến. Lúc đầu cả người mọc ra bạch mao, là Bạch Cương. Sau khi hút tinh huyết của cả người và vật, còn có thể sinh ra hắc mao hóa thành Hắc Cương, lại biến thành khiêu thi, phi thi các loại. Cuối cùng mới có thể hóa thành Hạn Mị, một ngày xuất thế, đó là đất cằn ngàn dặm. Nhưng cái này cần thu nạp tinh phách mấy trăm năm, mà cương thi tầm thường khắp nơi đã sớm bị diệt sạch. Do đó cực kỳ hiếm thấy. Ta cũng chỉ gặp qua khiêu thi, bất quá giống như loại thi thể này hoàn toàn không bị mục rữa, thật đúng là chưa thấy qua.

Hứa Tiên nói:

- Hiện tại thế đạo này, cái gì cũng đều có khả năng phát sinh. Nói như vậy, người này chính là căn nguyên của nạn hạn hán đi sao!

Tiểu Thiến cười nói:

- Hẳn là còn có một phần của tiểu Thanh.

- Uy uy, cùng ta có quan hệ gì, ta cái gì cũng không biết.

Tiểu Thanh ôm cánh tay tựa ở trên vách tường ngoài phòng.

- Tuyệt đối có liên quan với ngươi, nói không chừng cũng là ngươi nguyên nhân khá lớn. Mặc kệ, tiêu diệt người này là có thể trở lại ngủ đi!

Ngao Ly ngồi ở đầu tường ngoài phòng, không nhịn được đứng dậy, giơ tay phải lên, tùy thời chuẩn bị dẫn đến một đạo lôi đình.

Bốn người mơ hồ trong lúc đó đem Hạn Mị này bao vây bên trong.

Con ngươi của Hạn Mị dại ra xem xét xung quanh, lại nắm lấy nông phu kia lay động, chỉ từng lần nhắc lại:

- Trả lại cho ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện